Một Thai Song Bảo: Tổng Tài Daddy Phải Phấn Đấu

Chương 62




Chương 62: Không biết xấu hổ!

“Này, Bích Xuân, hôm nay tôi mới nhớ ra, Tô Kim Thư không phải là em gái của cô sao?”

Tô Bích Xuân giêu cợt: “Thật xin lỗi, nhà họ Tô của chúng tôi không thể dạy dỗ ra một nhân vật lợi hại như vậy, cô ta à có thể là tự học thành tài đó!”

“Ha ha ha”

Tô Bích Xuân giật dây: “Một người như cô ta hoàn toàn không đủ tư cách ở lại đây.

Nếu không chúng ta đi đuổi cô ta đi đi?

Nghe nói có rất nhiều con cái nhà giàu có quyền quý của thành phố Ninh Lâm đến bữa tiệc này đó. Nếu như các người có thể làm cho người phụ nữ phiền phức Tô Kim Thư bỏ đi, nói không chừng Mộng Ngân vui vẻ sẽ giới thiệu một người con nhà giàu cho các cô đó”

Nghe cô ta nói như vậy thì đôi mắt của đám phụ nữ kia sáng lên ngay lập tức.

Vương Ngọc Hiểu, người có mái tóc vàng xoăn đi tới trước: “Cô ta không phải chỉ là gái điếm trà xanh thôi sao? Đối phó với loại người này là sở trường của tôi.”

Những người phụ nữ đứng bên cạnh cô ta cũng lần lượt theo sau, chuẩn bị thêm vào một chân.

“Đúng là một lũ ngốc.” Tô Bích Xuân đắc ÿ nhìn đám phụ nữ bị cô ta giật dây cười lạnh, sau đó quay đầu đi tìm Liễu Mộng Ngân.

Tô Kim Thư và Lâm Thúy Vân còn chưa bước được vài bước thì đột nhiên năm sáu cô gái từ bốn phương tám hướng chen chúc đứng trước Lâm Thúy Vân: “Trời ơi, chị là đàn chị Thúy Vân đúng không? Em rất thích phim của chị đóng đó, chị có thể chụp ảnh cùng với bọn em và cho bọn em xin chữ ký được không?

Lâm Thúy Vân đến từ khoa diễn xuất.

Vì gia đình cô ấy có tiền nên cô ấy nhận lời đóng quảng cáo hay đóng phim hoàn toàn dựa vào tâm trạng của mình Ngay cả những kiệt tác có thể đem lên mặt bàn cũng có được cũng rất ít, giờ nhìn thấy quá nhiều người hâm mộ kéo đến thì cô ấy cảm thấy có chút mơ hồ: “Nhưng tôi chỉ quay một vài quảng cáo nhỏ mà thôi, còn có tôi chỉ mới đóng phim truyền hình, còn có vẻ như tôi đã không…

“Chị Thúy Vân, bọn em cũng đến từ bộ phận diễn xuất của Ninh Lâm, bọn em thật sự rất thích chị”

Vài cô gái nhanh chóng ép Tô Kim Thư sang một bên Mặc dù bình thường Lâm Thúy Vân cứ khí thế nhất trời nhân mà giờ khắc này cô ấy được người ta bao vây chào đón như những ngôi sao lớn khiến cô ấy không khỏi đỏ mặt, cô ấy quay đầu lại để chào Tô Kim Thư: “Hay là, Kim Thư, đợi mình một lát. Cậu nhìn, cái này… người nổi tiếng thật sự không còn cách nào mà, mình đi một lát rồi sẽ quay lại ngay thôi”

Tô Kim Thư vui vẻ cười nói: “Đi đi, ngôi Sao lớn.”

Sau khi nhìn thấy Tô Kim Thư bị bỏ lại thì trong mắt Vương Ngọc Hiểu lóe lên ý thành công, dẫn theo một ít người nhanh chóng đuổi theo.

Tô Kim Thư luôn luôn không giỏi giao tiếp, cũng. không thích nơi ồn ào như vậy, vì vậy cô chỉ đơn giản đi ra sân thượng bên ngoài, chọn một góc yên tĩnh và đợi Lâm Thúy Vân.

“Mọi người nhìn xem, đây không phải là học bá nổi tiếng của trường cấp ba Ninh Lâm chúng ta sao?”

Một âm thanh chói tai vang lên từ phía sau, Tô Kim Thư cau mày nhìn lại.

Vương Ngọc Hiểu dẫn vài người phụ nữ đi tới, trên mặt mang theo nụ cười châm chọc: “Nếu như tôi nhớ không lầm thì hình như trước đây cô và hotboy Cố Đức Hiệp có ở bên nhau một quãng thời gian có đúng không?”

“Làm sao hả, sau khi bị Cố Đức Hiệp đá cảm thấy không cam lòng cho nên hôm nay lại muốn tới đây để khoe khoang sao?”

“Thật sự là một con điếm trà xanh, vậy mà còn không chết tâm!”

“Ngay cả những chuyện như tìm một ông già không sinh hôn mà sinh con mà cô còn có thể làm được thì tự xưng là thiên kim đại tiểu thư cái gì chứ, tôi thấy cô mới không phải đó”

“Đúng vậy, nói cô đó!”

Tô Kim Thư không thèm nhìn bọn họ, xoay người chuẩn bị rời đi, cô không có thời gian để cãi nhau với một đám rác rưởi để hạ thấp giá trị của mình.

Khi Vương Ngọc Hiểu nhìn thấy bộ dạng lạnh nhạt không thèm để ý, hoàn toàn không để bọn họ vào mắt của Tô Kim Thư làm cho cô ta tức đến thở không ra hơi: “Tô Kim Thư, đứng lại đó cho tôi, tôi đang nói chuyện với cô đó, cô bị điếc hay bị câm rồi hả?”

Lúc này thì Tô Kim Thư mới dừng lại, cô ngạc nhiên quay đầu lại nhìn bọn họ: “Ồ, hóa ra là các người đang nói chuyện với tôi, tôi còn tưởng rằng các người đang bịa đặt chuyện của ai đó”

“Bịa đặt?” Vương Ngọc Hiểu chế nhạo, ly rượu đỏ trong tay run lên: “Đó là bịa đặt hay sự thật thì chỉ sợ là người trong cuộc như cô mới là người biết rõ nhất đó. Điều khiến chúng tôi ngạc nhiên là lúc trước cô cũng học tại trường cấp ba Ninh Lâm, lúc đó thì cô cũng là một học bá nổi tiếng mà, tại sao bây giờ cô lại mặt dày như vậy, còn dám tới đây.”

Tô Kim Thư không hề rời đi, cô chống tay lên ban công lạnh lùng nhìn họ: “Nếu tôi nhớ không lầm thì từ khi các người còn học cấp ba thì điều mà các người thích nhất đó là bịa đặt tin đồn, phỉ báng, chửi bới người khác ở trong trường học. Cái loại người không biết xấu hổ như các cô còn có thể đến thì tại sao tôi không thể đến?”

“Cô nói ai không biết xấu hổ?” Vương Ngọc Hiểu tức đến nổ phổi quát to lên một tiếng, ly rượu đỏ trong tay thuận thế hất ra ngoài Tô Kim Thư không kịp né tránh, một ly rượu lớn cứ như thế mà đổ lên ngực cô, dáng vẻ vô cùng chật vật.

Vương Ngọc Hiểu châm chọc cười lạnh, nặng nề đập mạnh ly rượu xuống bàn bên cạnh: “Tôi nói cho cô biết, đây cũng chỉ là một cảnh cáo nhỏ thôi, nếu cô thức thời thì cút khỏi đây nhanh lên”

Tô Kim Thư lạnh lùng nhìn cô ta, lấy khăn giấy từ trong túi ra, ưu nhã lau: “Nếu tôi nói không thì sao?”

Vương Ngọc Hiểu nhìn thấy Tô Kim Thư như vậy thì tức điên, rõ ràng là trong lòng cái con tiện nhân này sợ muốn chết nhưng mà trên mặt vẫn giả bộ bình tĩnh, hôm nay cô †a xé mặt nát nạ của cô như thế nào.

“Bình thường không phải cô rất thích đem dáng vẻ trong sáng ngây thơ khoe khoang trước mặt mấy người đàn ông sao?

Hôm nay tôi sẽ cho cô khoe đủ, mọi người đi lên xé hết quần áo của cô ta đi, lên!”

“Được!” Mấy người phụ nữ bên cạnh vui vẻ chuẩn bị hành động.

Vương Ngọc Hiểu còn dương dương tự đắc mà lén lúc lấy điện thoại di động ra chuẩn bị quay video làm nhục Tô Kim Thư, chỉ cần có video này thì Liễu Mộng Ngân sẽ rất vui vẻ.

Nhưng mà bên tai đột nhiên có tiếng động, ngay sau đó Vương Ngọc Hiểu chỉ thấy đầu gối đau nhói, đột nhiên ngã xuống đất.

Cô ta kinh hãi ngẩng đầu lên, trong nháy mắt cô thấy Tô Kim Thư đang giật tóc và tay kia cầm một chai rượu mạnh nồng độ cao.

Cô cười toe toét, dùng răng giật nắp ra rồi đổ thẳng cả chai rượu mạnh lên đầu Vương Ngọc Hiểu.

“Trời ơi, à, Tô Kim Thư, cái người điên này, cô muốn chết sao?”

Vương Ngọc Hiểu rít gào muốn vùng vẫy, nhưng mà đầu gối của cô ta lại bị kiềm chế rất nặng khiến cô ta không thể đứng dậy được.

Cho đến khi cả chai rượu mạnh đổ hết thì đầu tóc và quần áo của Vương Ngọc Hiểu đều ướt sũng.

Tô Kim Thư hờ hững lấy ra thứ gì đó trong túi xách của mình, mọi người nhìn vào thì hóa ra đó là một chiếc bật lửa.

Vương Ngọc Hiểu vừa nhìn thấy bật lửa đã hoảng sợ,“Tô Kim Thư, cô muốn làm gì?

Rốt cuộc là cô muốn làm gì hả?”

Vẻ mặt của Tô Kim Thư vô tội nhìn chiếc bật lửa: “Tôi định làm gì, không phải là rất rõ ràng rồi sao? Có phải là nhất định phải để tôi bật lửa lên thì cô mới hiểu không?”

Nói đến đây thì tay cô đã muốn bật lửa.

“Đừng đừng, Tô Kim Thư, làm ơn đừng”

Vương Ngọc Hiểu sợ tới mức nước mắt, nước mũi trào ra.

Cô ta quay đầu lại nhờ những người phụ nữ bên cạnh giúp đố: “Còn đứng ngẩn ra đó làm gì vậy? Nhanh chóng ngăn cản cô ta lại đi, ngăn cản người điên này lại đi, cô ta điên rồi”