Một Thai Song Bảo: Tổng Tài Daddy Phải Phấn Đấu

Chương 614




Chương 614: Lục cầm thú, anh có tin là em sẽ giết chết anh không!

Lục Mặc Thâm đè thấp âm lượng giọng nói của mình xuống, dùng âm thanh mà chỉ hai người mới nghe thấy được nói vào bên tai Lâm Thúy Vân: “Nhưng mà bây giờ thì sao, mặc kệ là về phương diện nào, ngay cả là khi ở trên giường, chẳng phải chúng ta cũng vô cùng hòa hợp hay sao?”

Chết tiệt, người đàn ông mặt người dạ thú này!

Lâm Thúy Vân vội vã liếc nhìn qua hướng Tô Kim Thư và Lệ Hữu Tuấn.

Sau khi xác định rằng họ và hai đứa trẻ không hề nghe thấy bất kỳ nội dung không lành mạnh nào bên trong, cô ấy mới nắm lấy một ít đồ ăn nhẹ và nhét thẳng vào miệng của Lục Mặc Thâm: “Dù sao thì anh cũng là giáo viên chỉ dạy biết bao nhiêu người, phiền anh chú ý của bản thân một chút có được không? Đôi mắt của Lâm Thúy Vân này chính là mắt vàng chói lửa có khả năng phân biệt thật giả, thiện ác đấy. Đã quan sát đến ai thì người đó sẽ không tài nào chạy thoát được đâu, ở cô gái đó hình như có chút gì đó không được hợp lý cho lắm!”

Nghe thấy thế, đôi mắt của Tô Kim Thư hơi lóe sáng lên.

Hai người quả nhiên là bạn thân của nhau, toàn bộ những suy nghĩ đều hướng tới cùng một chỗ.

“Lẽ nào mọi người không cảm thấy cái cô Mộ Vấn An đó dường như trông có vẻ quen quen sao?”

Tô Kim Thư nói ra những nghỉ ngờ nơi đáy lòng bản thân ra trước.

Đôi mắt của Lệ Hữu Tuấn chớp sáng, những ký ức liên quan đến Mộ Vấn An bắt đầu hiện lên một lần nữa trong đầu anh.

Cuối cùng, hình ảnh dừng lại tại bóng lưng xoay người rời đi của cô ta.

Hình như quả thật đúng như lời Tô Kim Thư nói, cô ta có mấy phần quen mắt.

Lâm Thúy Vân dường như cũng đã nhận ra: “Đúng rồi, Kim Thư! Nếu cậu không nói thì mình cũng chẳng nhận ra. Cậu bảo vậy, mình mới thực sự nhớ ra rồi! Bóng lưng đó thực sự nhìn rất quen, nhưng mà dù mình đã bới móc khắp cả đầu thì vẫn không thể nghĩ ra được rốt cuộc Mộ Vãn An đó giống ai? Chưa biết chừng chỉ là dáng người tương tự nhau thôi.”

Sau khi Lâm Thúy Vân đưa ra ý kiến này, Tô Kim Thư phát hiện rằng dường như cũng chỉ có thể giải thích theo cách này.

Dù sao thì nhìn quen mắt chính là thành quen mắt, kể cả khi có nhìn quen mắt đến mấy, mình không quen biết người đó thì vẫn sẽ là không quen bi Lâm Thúy Vân duỗi tay ra và vỗ vỗ lên vai của Tô Kim Thư: “Yên tâm đi, mình sẽ trông chừng An Nguyên thật kỹ càng, đảm bảo sẽ không đế nó lại phạm phải sai lâm lần nữa”

“Dẫu sao, đó cũng là chuyện riêng của An Nguyên, mà bây giờ thật giống như mình còn bận tâm hơn cả cậu ấy! Nói không chừng thực sự chỉ là do mình suy nghĩ quá nhiều thôi”

“Mặc kệ có phải là cậu hiểu lâm hay không, chí ít mình vẫn có thể chắc chắn được một điểm…

Tuy rằng nhìn qua Lâm Thúy Vân thì cô ấy dường như luôn mang bộ dạng cà lơ phất phơ, thế nhưng trong lòng cô ấy lại hiểu rất rõ ràng, từ đầu đến cuối ở đây vẫn có một cái cân dùng để ước lượng!

Lục Mặc Thâm tò mò nhìn cô ấy: “Điểm nào?”

Lâm Thúy Vân nghiêng người lại gần về phía Lục Mặc Thâm, sau đó giơ tay chỉ vào Tô Kim Thư và Lệ Hữu Tuấn: “Giáo sư Lục, anh để ý quan sát ánh mắt nhìn nhau của hai người họ khi đối diện với đối phương đi”

Ánh mắt khi đối diện lẫn nhau?

Nghe vậy, Lệ Hữu Tuấn và Tô Kim Thư vô thức cùng lúc nhìn về phía người còn lại.

Tâm mắt của hai người va chạm, ánh nhìn của Lệ Hữu Tuấn đầy cưng chiều mà lại quá đối dịu dàng.

Còn ánh mắt của Tô Kim Thư thì rất lệ thuộc, bầu không khí dường như ngập tràn hương vị ngọt ngào.

“Nhìn thấy chưa?”

Lâm Thúy Vân vội vàng dùng cùi chỏ đụng vào Lục Mặc Thâm một cái.

Lục Mặc Thâm cũng rất thông minh, anh 1a lập tức hiểu ý ngay, nơi khóe miệng xuất hiện một nụ cười.

Lúc này, Lâm Thúy Vân mới giải thích: “Chỉ có loại ánh mắt này mới đúng là dáng vẻ mà một cặp đôi yêu nhau tâm đầu ý hợp nên có!”

Lục Mặc Thâm nâng ly rượu vang đỏ trước mặt lên, lắc nhẹ: “Cho dù cô Mộ Vãn An đó không nhìn em trai của em bẵng kiểu ánh mắt này, thế nhưng cũng không đồng nghĩa là em trai của em không dùng loại ánh mắt này nhìn cô ta đâu!”

Lâm Thúy Vân sửng sốt trong giây lát, quả thật khi đang ăn cơm cô ấy đã quan sát Lâm An Nguyên rất kỹ.

Cậu ta, chết tiệt, vậy mà lại như người mất hồn, hai con mắt cứ dán chặt trên người Mộ Vấn An.

Không những ân cần lấy thêm thức ăn cho cô ta mà còn hỏi han xem có hợp khẩu vị của cô ta hay không Trước cảnh tượng đó, đôi mắt của Lâm Thúy Vân và mẹ Lâm đều tràn đầy vẻ ghen tị.

Suy cho cùng, họ đã nuôi nấng thăng nhóc khốn nạn nhà mình nhiều năm như vậy, vậy mà cho tới bây giờ cậu ta vẫn chưa từng quan tâm hay đối xử dịu dàng với họ như thế.

Khóe miệng Tô Kim Thư khẽ nhếch: “Thúy Vân, chẳng phải mình đã nói qua cho cậu biết rồi sao? Cô ta rất ghê gớm, cô ta dùng một chiêu lạt mềm buộc chặt này cực kỳ lưu loát đấy!”

Lâm Thúy Vân khịt mũi khinh thường: “Ha ha! Lạt mềm buộc chặt à? Bà cô này đã chơi chán chiêu đó, chẳng thèm nó nữa từ mười mấy năm trước rồi, đã được chưa? Cảm ơn rất nhiều!”

Lục Mặc Thâm nhìn cô: “Vậy nên, ban đầu lúc hai chúng ta quen biết nhau, chẳng lẽ việc ngày nào em cũng tranh cãi với anh là một biểu hiện kiểu lạt mềm buộc chặt đó sao?”

Lâm Thúy Vân gần như sắp trợn mắt với ông trời: “Thôi cho tôi nhờ, giáo sư Lục, anh có thể để cho chúng †a giữ chút mặt mũi còn sót lại được hay không hả? Rõ ràng khi trước là do anh thèm muốn khuôn mặt xinh đẹp của tôi đến nhỏ dãi nên trong lòng mới mang ý đồ xấu đối với tôi, chẳng phải sao?”

“Thế à?”

Lục Mặc Thâm cố tình biểu lộ ra một vẻ mặt đầy vô tội: “Nhưng mà tại sao anh lại nhớ là lúc hai chúng †a ở trong phòng tầm, hình như là em đã cưỡng bức anh… AI”

Lục Mặc Thâm còn chưa kịp nói hết lời thì đã bị Lâm Thúy Vân, tựa như một con hố dữ xuống núi, quơ lấy một nắm đồ ăn vặt nhét vào trong miệng anh ta, chặn lại tất cả những gì anh ta đang định nói.

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Lâm Thúy Vân đỏ bừng lên, cô ấy khẽ uy hiếp: “Lục Mặc Thâm, anh có còn là đàn ông nữa không hả?”

Lục Mặc Thâm nhìn cô ấy, khóe miệng lộ ra nụ cười khoái chí vì trêu ghẹo thành công: “Về chuyện anh có phải là đàn ông hay không, chẳng phải em đã trải nghiệm thử từ lâu rồi sao? Anh vẫn nhớ như in, cũng bởi vì anh thật sự là một người đàn ông đích thực nên mới có người vừa khóc lóc vừa quát mắng lại đồng thời van xin anh tha cho đấy!”

“Lục Mặc Thâm, đồ chết tiệt!”

Lâm Thúy Vân nhanh tay nhanh mắt, trực tiếp dùng lực nhét thẳng hai miếng bánh ngọt vào miệng anh ta, sau đó mạnh mẽ bịt kín miệng anh ta lại: “Đã nhiều thứ như vậy rồi mà vẫn không ngăn nổi được cái miệng thối này của anh có phải không? Anh có tin là tôi sẽ giết chết anh không!”

Đối mặt với sự hành hạ tàn bạo và độc ác của Lâm Thúy Vân, Lục Mặc Thâm cũng không hề kháng cự.

Trái lại, anh ta chống hai tay còn lại của mình ra phía sau lưng cô ấy, dù sao thì chỉ cần nổi giận là cô nàng đanh đá chua ngoa này sẽ chẳng quan tâm đến bất cứ điều gì nữa.

Cũng sẽ không để ý răng hai người đang ở tư thế gì, nhất định phải là dáng vẻ sống chết đánh nhau cho bằng được.

Anh ta không muốn chân mình vẫn chưa lành hẳn, lại bị té ngã thêm một lần nữa đâu.

“Lục Mặc Thâm, anh có tin là tôi sẽ giết chết anh không!”

Lâm Thúy Vân trông vô cùng dữ tợn và hung ác, như thể cô ấy sẽ thực sự liều mạng với anh ta.

Lục Mặc Thâm lại chỉ né tránh kiểu tượng trưng cho có hai lần, mà còn luôn giữ vững một nụ cười trên môi.

Tô Kim Thư ở bên cạnh, nhìn thấy bộ dạng hai người bọn họ thế này, không nhịn được bật cười theo: “Giáo sư Lục, anh cũng thật là cưng chiều Thúy Vân quá rồi!”

Khi nghe cô nói vậy, Lệ Hữu Tuấn có vẻ hơi không vui: “Em nói cứ như thể là anh không cưng chiều em ấy”

Tô Kim Thư lườm anh: “Hai người chúng ta sao giống như vậy được chứ! Chúng ta là cặp vợ chồng già, không thể nào so sánh với đôi lứa yêu nhau thế này được.”

Cặp vợ chồng già?

Lệ Hữu Tuấn nghe đến đây thì lông mày cũng nhíu lại.

Anh nhìn Tô Kim Thư, dường như là đang cân nhắc xem liệu lời của cô có phải còn hàm chứa ý nghĩa gì đó sâu xa hơn không.

Tô Kim Thư bị tầm mắt của anh dán chặt trên người tới nỗi trở nên hơi mất tự nhiên: “Sao anh lại nhìn em như vậy? Chẳng lẽ trên mặt em có hoa à?”

“Ý của em chính là em đã chán anh rồi ư?”

Sau khi Tô Kim Thư nghe thấy thế, cô suýt chút nữa đã nôn ra ngoài hết cả bữa cơm tối mới ăn Lệ Hữu Tuấn, cái tên này, rõ ràng là một người đàn ông trưởng thành cao gần một mét chín, nhưng mà suy nghĩ lại có phần nhạy cảm quá thể rồi!

Tô Kim Thư hắng giọng, đàng hoàng trịnh trọng nâng mặt anh lên: “Quý ông họ Lệ thân mến, em cảm thấy hiện tại anh thật giống như là đang làm trái ngược so với lẽ bình thường rồi!”