Một Thai Song Bảo: Tổng Tài Daddy Phải Phấn Đấu

Chương 610




Chương 610: Lâm An Nguyên biết yêu rồi?

Nói xong, mẹ Lâm lại nhân cơ hội đạp Lâm Thuý Vân một cái.

“Còn không mau bưng trà mời khách đi Gương mặt xinh đẹp của Lâm Thuý Vân viết đầy chữ uất ức, cô ấy thật không dám tin vào mắt mình, nghiêng đầu nhìn Tô Kim Thư như muốn tố cáo.

“Kim Thư, cậu thấy chứ? Mỗi ngày mình ở nhà đều như vậy, chịu ngược đãi… đây nhất định không phải mẹ mình, ai nha..”

Lâm Thuý Vân còn chưa nói hết, mẹ Lâm đã trực tiếp túm tai cô ấy.

“Lâm Thuý Vân, bà đây đang nói chuyện với con đó, coi như gió thổi qua tai phải không? Bảo con đi bưng trà rót nước con không đi, còn dám tố cáo hả?”

“Ai nha, đau! Mẹ, mẹ buông ra đi, con đi, con đi ngay đây”

Thấy Lâm Thuý Vân đàng hoàng lại, mẹ Lâm mới buông tay, đắc ý chống nạnh.

“Vậy còn được, nhanh đi làm đi, xong rồi vào bếp giúp mẹ”

Lâm Thuý Vân hết sức không phục mạnh miệng nói: “Vì sao nha? Vì sao con phải giúp? Cha con đâu? Thằng hư hỏng Lâm An Nguyên kia đâu?

“Đương nhiên cha con phải trò chuyện với con rể mẹ và Hữu Tuấn rồi, còn em trai con..”

Mẹ Lâm sửng sốt, bà ấy nghiêng đầu quan sát quanh nhà một vòng.

“Lạ thật, vừa rồi rõ ràng em trai con còn đang ở nhà, sao lại không thấy đâu nữa rồi?”

“Con nó mẹ đó, bà Lâm, mẹ phản ứng thật chậm! Mấy ngày qua Lâm An Nguyên nghe điện thoại cũng tránh vào phòng, nói chuyện.

hết một hai tiếng, hoặc là chạy ra ngoài nghe điện thoại, nửa đêm mới về, mẹ cũng không thèm quan tâm! Con thấy kiểu gì nó cũng yêu rồi”

“Yêu á? Không thể nào?”

Nhà họ Lâm rất cởi mở, cũng rất dân chủ, cha Lâm và mẹ Lâm đều chưa từng cấm bọn họ yêu đương.

Nếu thật sự yêu rồi, Lâm An Nguyên cứ: mang về nhà là được, sao phải lén lút chứ?

“Ai biết được chứ? Không nói nữa, con đi pha trà cho Kim Thư và nam thần của con!”

Lâm Thuý Vân và mẹ Lâm không để bụng cuộc nói chuyện vừa rồi, nhưng người nói vô tình, người nghe lại có ý.

Không hiểu tại sao, Tô Kim Thư đột nhiên nhớ tới chuyện xảy ra ở cửa thang máy trung tâm thương mại ngày đó.

Trong lòng cô mưo hồ có cảm giác không yên tâm.

Một mình suy nghĩ một hồi, cô ấy dứt khoát đứng lên, cười ngọt ngào với Lệ Hữu Tuấn.

“Em đi giúp đỡ”

Ở trong phòng pha trà, Lâm Thuý Vân đang làm việc.

Cô ấy vừa quay đầu đã thấy Tô Kim Thư đi về phía này, vội vàng đuổi cô ra “Kim Thư, cậu ra ngoài ngồi đi, vào đây làm gì?”

Tô Kim Thư cũng không nói gì nhiều, trực tiếp đi tới bên cạnh cô ấy, giúp đỡ cô ấy pha trà.

“Lâm An Nguyên yêu đương thật sao?”

Lâm Thuý Vân ngoẹo đầu, dường như không để chuyện đó trong lòng.

“Thanh niên tuổi trẻ nhiệt huyết mà, coi dù yêu đương cũng không có gì lạ”

Nhưng nói đến đây, Lâm Thuý Vân lại đột nhiên tỉnh quái mở to mắt nhìn Tô Kim Thư.

“Mình nói này Kim Thư, cậu đã có nam thần rồi, đừng có để ý Lâm An Nguyên nữa nhé! Nó không thể so với nam thần của mình đâu, kém xa một vạn tám ngàn dặm đói!”

Tô Kim Thư hết nói nổi, đưa tay chọc cô ấy.

“Lâm Thuý Vân, cậu đừng có mà nói bậy bạt Muốn đánh phải không?”

Lâm Thuý Vân cười hì hì “Mình đùa thôi mà, đừng coi là thật!”

“Không phải nhà cậu rất dân chủ sao? Nếu yêu thì mang về mới phải, tại sao An Nguyên lại che giấu vậy chứ? Chẳng lẽ cậu không thấy lạ sao?”

Lâm Thuý Vân cũng không coi chuyện này là chuyện gì †o tát cả, nhưng nghe Tô Kim Thư nói nghiêm túc như vậy, cô ấy không kiềm được nhíu mày, bỏ lá trà trong tay xuống.

“Kim Thư, có phải cậu biết gì rồi không?”

Tô Kim Thư hơi do dự, nhưng vẫn nói lại chuyện xảy ra ở cửa thang máy ngày đó cho Lâm Thuý Vân nghe.

“Khi đó, mình không nhìn rõ mặt cô gái kia, nhưng mình luôn cảm thấy mình biết cô ấy”

Giác quan thứ sáu của phụ nữ trước nay đều khá chính xác, hơn nữa Tô Kim Thư luôn nhớ chuyện này, nên bây giờ mới nói với Lâm Thuý Vân.

“Cậu là chị của An Nguyên, chuyện này cậu phải để ý đấy, mình lo cậu ấy sẽ dẫm lên vết xe đổ”

Tô Kim Thư nói đến chuyện Lâm An Nguyên bị Lê Duyệt Tư Hãm hại, bị tống vào tù, thậm chí còn bị đánh.

Lâm An Nguyên trời sinh tính tình rất đơn thuần.

Nếu như gặp phải người phụ nữ lắm mưu nhiều kế, sợ rằng chưa chắc đã là đối thủ của người đó.

Lâm Thuý Vân cũng biết tính Tô Kim Thư, nếu không cảm thấy thật sự có vấn đề, cô cũng sẽ không nói thẳng thắn như vậy.

€ô ấy gật đầu, đưa đồ uống đã chuẩn bị xong cho cô.

“Mình biết rồi, mấy ngày nay mình sẽ nghĩ cách tìm hiểu xem sao. Đi nào, chúng ta ra ngoài trước.”

Chuyện Tô Kim Thư muốn nói đã nói, nên bây giờ cô không còn cảm thấy chuyện của Lâm An Nguyên là gánh nặng trong lòng nữa.

Hai người mang đồ uống ra ngoài Nhưng mà hai người vừa ra ngoài đã thấy cha Lâm ngồi giữa Lệ Hữu Tuấn và Lục Mặc Thâm, trong tay đang làm gì đó.

Mà hai người Lệ Hữu Tuấn và Lục mặc Thâm lại đang nghiêm túc phối hợp với ông ấy, thậm chí có lúc sẽ lộ ra vẻ lúc này mới hiểu.

“Hữu Tuấn, Mặc Thâm, hai người có biết không? Cái này chính là bảo bối, là nhung hươu cao cấp hai ngày trước cha vất vả lắm mới mang được từ Đông Bắc về đó. Cha nghe nói, chỉ cần cắt một miếng ăn vào là có thể tăng cường sức khoẻ, ăn hai miếng là có thể trị được bách bệnh, anh nhiều hơn thì có thể trường sinh bất tửi”

Hai người Lệ Hữu Tuấn và Lục Mặc Thâm nhìn sau, sau đó hết sức phối hợp mà gật đầu.

“Vô cùng thần kì”

Hai mắt cha Lâm cũng sáng lên.

“Hai con cũng cảm thấy thần kỳ đúng không! Cha đã nói rồi mà, hai con là người biết hàng, không giống hai người phụ nữ rrong nhà, đều nói cha bịa chuyện, làm sao có thể chứ? Đây chính là đồ cha đặc biệt mua về cho con rể của cha bồi bổ cơ thể, chọn mãi mới được, không thể nào bị lỗi!”

Lệ Hữu Tuấn nghiêng đầu, mặt không cảm xúc nhìn Lục Mặc Thâm.

“Cha vợ anh đối với anh thật tốt!”

Sắc mặt Lục Mặc Thâm vô cùng kì lạ, trên trán anh ta như có mồ hôi lạnh đổ xuống.

“Cảm ơn”

Lâm Thuý Vân và Tô Kim Thư nhìn hai người cố gắng diễn, vô cùng phố hợp, suýt chút nữa không nhịn được mà bật cười.

Lâm Thuý Vân im lặng lắc đầu.

“Cậu có thấy không? Nam thân và Lục Mặc Thầm vì muốn lấy lòng cha mình, ngay cả ranh giới cuối cùng cũng không cần nữa! Thứ đó bán bên ngoài chỉ có một triệu rưỡi nửa cân, cha mình lại dùng hết ba mươi triệu, còn nói đó là nhung hươu nữa, mình thật không biết nên nói gì cho phải…”

Nói tới đây, Lâm Thuý Vân thở dài, lôi Tô Kim Thư qua giúp đỡ.

“Cha, nhung hươu quý như vậy, cha cứ thu lại đi, lỡ như rơi rớt không phải là lãng phí rồi sao?”