Một Thai Song Bảo: Tổng Tài Daddy Phải Phấn Đấu

Chương 442




Chương 442: Nam thần đưa tôi đi

Nhóc con nép mình vào trong vòng tay của Tô Kim Thự, lờ đờ liếc nhìn Lệ Hữu Tuấn với thái độ vô cùng khiêu khích: Tên đại gia ngốc nghếch, tôi có ngực để dựa vào, chú có dám không?

Khi nhìn thấy Lệ Hữu Tuấn chuẩn bị sắp nổi điên lên, mẹ của nhóc con cuối cùng cũng tìm thấy chiếc bim.

“Tìm thấy rồi, tìm thấy rồi Nhưng cô ta vừa quay người lại, khi nhìn thấy Lệ Hữu Tuấn, khuôn mặt cô ta đỏ bừng lên ngay lập tức: Ôi trời, người đàn ông này đẹp trai quát ‘Sau một giây, cô ta lập tức hoàn hồn lại, nhanh chóng bế đứa bé ra khỏi vòng tay Tô Kim Thư: “Cảm ơn cô gái, đây có phải là bạn trai của cô không?”

Tô Kim Thư liếc Lệ Hữu Tuấn, tai hơi nóng lên: “Là chồng của t “Là chồng sao? Hai người thật đúng là trai tài gái sắc, sau này chắc chản hai người sẽ sinh ra một đứa bé cực kỳ xinh đẹp, dễ thương.”

Khuôn mặt bé nhỏ của Tô Kim Thư càng ngày càng đỏ hơn.

Sau chuyến đi đến thủ đô lần này, cô đã hoàn toàn mở lòng với Lệ Hữu Tuấn.

Cô liếc nhìn Lệ Hữu Tuấn, sau đó cúi đầu nhìn xuống bụng của mình.

Một đứa bé của hai người… Nếu có một đứa bé thì tốt thật Bà mẹ trẻ đưa nhóc con đi thay bỉm và trước khi đi cũng không quên nói lời cảm ơn với hai người họ.

‘Sau khi lên xe, Lệ Hữu Tuấn không ngừng nhìn chăm chắm vào bụng của Tô Kim Thư, cực kỳ tập trung.

Tô Kim Thư bị anh làm cho sởn gai ốc: “Anh làm gì mà cứ nhìn chằm chằm vào bụng em mãi vậy?”

“Chỉ là anh có chút tò mò, tại sao lâu như vậy mà bụng của em vẫn không có phản ứng gì”

Tô Kim Thư giật mình, nghĩ rằng anh đã hiểu nhầm cái gì đó.

“Kể từ lần trước, em cũng không uống thuốc tránh thai nữa”

Thấy cô phản ứng nghiêm trọng như vậy, Lệ Hữu Tuấn thở dài một hơi: Có vẻ như sự thô bạo lần trước của anh đã để lại rất nhiều ám ảnh trong lòng cô: “Anh biết, chỉ là anh đang nghĩ, rốt cuộc là ruộng của em không tốt, hay là do máy cày của anh không tốt…”

“Cái gì mà cày với ruộng? Anh thích chết đúng không, hai đứa nhỏ còn đang ở đây mà, anh nói hươu nói vượn cái gì thết Tô Kim Thư tức giận, trừng mắt nhìn anh một cái Lúc này, cửa kính xe ô tô được gõ nhè nhạ.

Tô Kim Thư quay đầu nhìn sang và nhận ra đó chính là Lâm Thúy Vân.

Cô ấy đang chào họ với một nụ cười thật tươi ‘Sau khi lên xe, Lâm Thúy Vân không quên nhìn trái nhìn phải một lượt: “Cuối cùng cũng đuổi kịp! Nam thần, khi nào thì hai người định xuất phát vậy?”

“Tối ngày mai”

“Quá tốt rồi, hai người có thế hứa với tôi một điều hay không? Tuyệt đối đừng nói với Lục Mặc.

Thâm chuyện tôi tìm đến hai người nhé.”

Đúng lúc này, điện thoại của Lệ Hữu Tuấn đố chuông.

Lâm Thúy Vân đang ngồi ở ghế sau xe, đang chuẩn bị nhàn nhã uống một ngụm nước thì đột nhiên nghe thấy giọng nói của Lệ Hữu Tuấn vang lên “Điện thoại của tên súc vật Lục này”

“Phụt!”

Lâm Thúy Vân phun thẳng một ngụm nước lên mặt, cô ấy cũng chẳng kịp lau mà vội vàng nhào người lên phía trước: “Nam thần, kiểu gì anh cũng không được nói tôi đến tìm hai người đâu”

Lệ Hữu Tuấn nhàn nhạt liếc nhìn cô một cái “Anh ta muốn biết cô đang ở đâu. Chỉ cần điều tra một chút là được, tôi nói dối cũng có ích lợi gì đâu?”

Đúng thế, Lục Mặc Thâm muốn tìm một người, làm sao lại không tìm thấy được cơ chứ?

“Nam thần, tuyệt đối anh không được nói cho anh ta biết, tôi muốn đi cùng với hai người.”

Lệ Hữu Tuấn không vội vàng nhấn nút trả lời: “Alo”

Ở đầu dây điện thoại bên kia, giọng nói của Lục Mặc Thâm cũng rất bình thản: “Tôi biết ằng Lâm Thúy Vân đang ở cùng anh, khi nào máy bay bay về thành phố Ninh Lâm?”

Lệ Hữu Tuấn không nói dối “Tối ngày mai, lúc bảy giờ.”

“Tối mai tôi còn có chuyện phải giải quyết Tạm thời tôi chưa về được. Anh bảo cô ấy cứ yên tâm”

“Tại sao anh không gọi trực tiếp cho cô ấy để báo chuyện này?”

“Nếu cô ấy chấp nhận nghe điện thoại thì tôi sẽ lại gọi cho anh hay sao?”

Lục Mặc Thâm nói đến đây, đột nhiên anh ta nảy ra một ý sâu xa gì đó: “Nếu không thì anh cho tôi số điện thoại của bé thỏ trắng đi, từ nay về sau tôi sẽ gọi cho cô ấy”

“Cút”

Lạnh lùng phun ra một chữ này, rồi Lệ Hữu Tuấn trực tiếp cúp điện thoại.

Nhìn thấy khuôn mặt lạnh lùng của anh, trong nháy mắt Lâm Thúy Vân trở nên chán nản: “Nam thần, anh ta bắt tôi phải về sao?”

Lệ Hữu Tuấn từ từ khởi động xe ô tô: “Anh ta nói ngày mai anh ta còn có chuyện quan trọng cần giải quyết, anh ta sẽ không về thành phố Ninh Lâm luôn, cho nên cô không cần phải lo lắng.”

Lâm Thúy Vân thở một hơi dài nhẹ nhõm một hơi, và sau đó mới bắt đầu xin Tô Kim Thư khăn giấy để lau mặt.

Tô Duy Nhất đang ngồi ở ghế sau, vừa nghe nói rất rõ được tin khi trời tối sẽ phải quay trở về, sắc mặt cậu bé liền thay đối: “Nhanh như vậy đã phải về rồi sao?”

Lâm Thúy Vân tò mò tiến tới, vươn tay nhéo má Tô Duy Hưng: “Làm sao? Con không nỡ đi hay sao? Chẳng lẽ ở đây trong thời gian ngắn như vậy mà con đã gặp được những người bạn mới rồi sao?”

Bất ngờ là Tô Duy Hưng cũng không có ý định phủ nhận.

Tô Kim Thư quay lại và kiên nhẫn giải thích: “Con đã nghỉ học ở nhà trẻ mẫu giáo một thời gian rất dài rồi, mẹ tôi phải về đi học nữa chứ”

Tô Tông cau mày và không nói gì.

‘Sau khi biết được Lệ Hữu Tuấn và những người khác chuẩn bị rời đi vào ngày hôm sau, từ †ối hôm trước, ông cụ Lệ lúc nào cũng quấy lấy Lệ Hữu Tuấn, rủ anh chơi cờ với ông ấy.

Chỉ có điều lân này, Lệ Hữu Tuấn phát hiện ra rằng kỹ năng chơi cờ của ông cụ Lệ đột nhiên có sự phát triển vượt bậc.

Mỗi khi gặp phải một nước cờ khó, ông ấy chỉ cần đi ra ngoài ban công kia một vòng rồi quay lại, lập tức ông ấy sẽ có cách giải quyết.

‘Ván cờ ròng rã trong suốt nửa tiếng đồng hồ, từng quân cờ cứ tiến rồi lại lùi, thậm chí hai người còn có thế cờ ngang nhau.

“Ha ha ha ha. sau khi chơi cờ nhiều năm nhìn vậy, cuối cùng ông cũng hòa cháu một ván rồi!”

Hôm nay nhất định là ông cụ được nở mày nở mặt, gương mặt dương dương đắc ý nhìn Lệ Hữu Tuấn, ria mép như sắp vênh lên tận trời.

“Thế nào, nhóc con? Từ nay về sau cháu còn dám ngông cuồng ở trước mặt ông nữa hay không!”

Nhìn thấy dáng vẻ đắc thẳng của ông cụ Lệ, Lệ Hữu Tuấn vừa cười lạnh lùng vừa thu dọn bàn cờ: “Không bằng ông gọi người dạy ông phá cờ đến, cháu và người đó sẽ đánh tiếp một ván nữa, ông đỡ phải mất công cứ mỗi một lần lại phải chạy ra ngoài ban công để gọi điện phiền phức như vậy”

Nhìn thấy Lệ Hữu Tuấn không hề khách sáo.

mà phá hỏng luôn bầu không khí vui vẻ này, gương mặt già nua của ông cụ Lệ nhất thời có chút khó chịu Nhưng ông ấy cũng rất nhanh phản ứng: “Cho dù là có ai làm cố vấn cho ông đi chăng nữa, hòa vấn cứ là hòa. Cháu có bản lĩnh thì cũng có thể đi tìm một người cố vấn cho”

Lệ Hữu Tuấn im lặng không nói gì.

“Lần sau, dựa vào người cố vấn mà ông có kia, đảm bảo ông sẽ thẳng cháu trong ván cờ tiếp theo”

Ông cụ Lệ đang sắp xếp, chuẩn bị chơi một ván cờ nữa thì người quản gia nhà ông cụ Lệ Lý Mạnh Quân vội vã chạy về phía này.

“Cậu chủ, mẹ của cậu đến ‘Vẻ mặt của ông cụ có chút sững lại trong giây lát, ánh mắt ông ấy đầy bộn bề nhìn về phía Lệ Hữu Tuấn “Cháu..”

Ông cụ Lệ biết hai người mẹ con anh từ trước đến nay lúc nào cũng tranh cãi, đấu chọi gay gắt, cho nên ông ấy vốn định hỏi xem Lệ Hữu Tuấn có muốn tránh đi một chút hay không.

Chỉ có điều ông ấy còn chưa kịp mở miệng thì Lệ Hữu Tuấn đã đặt quân cờ xuống và đứng dậy: “Chung quy lại thì bà ấy vẫn luôn là mẹ của cháu, trốn tránh cũng không phải là biện pháp tốt.”

Ông cụ Lệ cũng cũng thở dài một hơi: “Nếu đã như vậy thì cháu đi cùng ông, ra xem một chút đi.”