Một Thai Song Bảo: Tổng Tài Daddy Phải Phấn Đấu

Chương 422




Chương 422: Đợi thêm chút nữa thì có thể gặp mặt rồi!

Trong phút chốc, ánh mắt của Lệ Hữu Tuấn càng trở nên lạnh lẽo hơn “Cô ấy không được chọn, cô ấy là người phụ nữ của tôi: “Ồ, xem ra cậu chủ Lệ là muốn bắt buộc phải có được rồi”

“Nếu không thì, anh nghĩ tin tức mới mà hai ngày trước tôi đăng lên báo là để cho ai xem?”

Không sai.

Lệ Hữu Tuấn đem tin tức anh và Tô Kim Thư kết hôn công bố lên toàn bộ internet, không chỉ là nhãm vào Tư Lệnh Phùng.

Anh còn có một mục đích khác, chính là cảnh cáo người đàn ông kiêu ngạo trước mặt này.

Tô Kim Thư không phải là người anh ta muốn đưa đi là có thể đưa đi.

“Vậy chúng ta sẽ mỏi mắt chờ xem?”

Âu Dương Hải thản nhiên cười Lệ Hữu Tuấn búng tay một cái, lập tức có mấy người bảo vệ mặc đồ đen từ bốn phương tám hướng vây lại xung quanh.

“Trước đó thì, tôi cảm thấy, liên quan đến chiếc huân chương đó, anh nên cho tôi một lời giải thích”

Âu Dương Hải lại càng cười vui vẻ hơn: “Cậu chủ Lệ đây là muốn bắt tôi về thẩm vấn sao?”

“Có gì mà không được?”

“Vậy thì phải xem xem anh có bản lĩnh này không đã”

Bóng dáng của Âu Dương Hải thoáng vút qua.

Rất nhanh, có mấy người vệ sĩ mặc đồ đen khác không biết từ nơi nào đi ra, vây quanh Lệ Hữu Tuấn và bảo vệ của anh Lệ Hữu Tuấn đang chuẩn bị đi bắt Âu Dương Hải, nhưng lại vào đúng lúc này thì nghe thấy một tiếng hô kinh ngạc: “Lệ Hữu Tuấn”

Giọng nói này là Động tác trên tay Lệ Hữu Tuấn khựng lại, quay đầu nhìn sang.

Chỉ thấy Tô Kim Thư đang đi về phía bên này.

Anh cau mày, lúc quay đầu lại lần nữa thì đã không thấy Âu Dương Hải đâu Tô Kim Thư nhìn thấy anh thì vô cùng vui vẻ.

“Anh Lệ, sao anh lại ở đây?”

Ánh mắt của Lệ Hữu Tuấn quét qua, nhanh, những người bảo vệ bên cạnh liền mất.

Anh cúi đầu nhìn cô một cái: “Anh qua đây làm chút việc, không phải em đi cùng Lâm Thúy Vân đến thử vai sao? Sao lại ở đây?”

Tô Kim Thư ngẩng đầu chỉ về phía tòa nhà lớn đối diện “Thúy Vân hiện giờ đang phỏng vấn trong đó, em đang chuẩn bị tìm một quán cà phê để đợi cậu ấy. Anh bận không? Hiện giờ muốn qua đó ngồi cùng em không?”

Sở dĩ Lệ Hữu Tuấn đến đây là vì anh có được in tức rằng Âu Dương Hải muốn đến thủ đó.

Dựa theo suy đoán của anh, nhất định là tin tức mà mình đưa lên ngày hôm đó đã kích thích anh ta, vậy nên anh ta mới như thiêu như đốt mà chạy đến thủ đô Mà mục đích của anh, chính là muốn đưa Tô Kim Thư rời đi.

Hiện nay nếu như Âu Dương Hải đã chạy rồi, thời gian của anh đương nhiên cũng sẽ trở nên nhàn rỗi.

Lệ Hữu Tuấn khẽ gật đầu: “ừ”

Hai người một trước một sau đi cà phê.

Bọn họ không hề phát hiện, tại khúc quanh ở con đường đối diện nào đó, người đàn ông tuấn tú chợt lộ ra nửa bóng dáng, ánh mắt lạnh lùng của anh ta rơi xuống trên người Tô Kim Thư.

Đợi thêm chút nữa.

Đợi thêm chút nữa, là có thể gặp mặt rồi.

Lệ Hữu Tuấn cùng Lê Kim Thư uống hai cốc cà phê, lại lần đầu ăn chút đồ ngọt Phỏng vấn của Lâm Thúy Vân cuối cùng cũng kết thúc, nhưng cô ấy lại không hề xuất hiện mà gọi một cuộc điện thoại đến.

Tô Kim Thư ấn nút trả lời.

“Thúy Vân, cậu ở bên đó xong chưa vậy?”

Ở đầu dây bên kia, giọng nói của Lâm Thúy Vân vô cùng mừng rỡ.

Có điều, hình như là chú ý đến người bên cạnh, bất đắc dĩ phải đè nén sự hân hoan, nhỏ giọng nói: “Kim Thư, mình qua rồi, đạo diễn đó nói mình rất phù hợp, buổi chiều phải cùng vài diễn viên đã vượt qua thử vai ăn cơm, mình không từ chối được, vậy nên…”

Tô Kim Thư hiểu được mà cười cười: phía quán “Được rồi, mình biết rồi, cậu yên tâm đi ăn đi.

Bây giờ tớ đang ở cùng với nam thần của cậu đó”

“Vậy hả. Thế thì tốt quá rồi. Nhớ đế nam thần đưa cậu về đó, ngày mai chúng ta cùng nhau chúc mừng một bữa nhé”

“Được”

Nghe Tô Kim Thư tắt điện thoại, Lệ Hữu Tuấn nhìn cô một cái “Cô ấy không qua nữa hả?”

“Ừ,nói là qua phỏng vấn rồi, buổi chiều phải cùng đi ăn cơm, cô ấy không thoát thân được”

Lệ Hữu Tuấn bình tĩnh nhìn vào Tô Kim Thư một cái: “Ngày mai cùng anh quay về nhà họ Lệ một chuyến Tô Kim Thư khựng lại một chút, phát hiện bộ dạng và giọng nói của Lệ Hữu Tuấn dường như có chút không tự nhiên: “Anh nói nhà họ Lệ nào?”

“Bên phía bố mẹ anh, bọn họ muốn gặp em, nếu như em không muốn đi thì cũng không sao..”

“Em đi”

Tô Kim Thư đưa tay đè xuống mu bàn tay của anh.

Thực ra trong thời gian hai ngày này, cô đã chuẩn bị xong tâm lý rồi, dù sao thì giấu diếm chuyện của hai đứa trẻ vốn dĩ là cô không đúng, Chuyện Tô Mỹ Chỉ và Tô Duy Hưng không phải con của Lệ Hữu Tuấn, Lệ Hữu Tuấn có thế chấp nhận, nhưng cô lại không thể giấu diếm hai vị bề trên.

Lệ Hữu Tuấn ngẩn người, dường như đang xác nhận xem Tô Kim Thư có đang nói lời trái lương tâm hay không Có điều, biểu cảm của Tô Kim Thư lại vô cùng thẳng thần vô tư.

“Cho dù buổi tiệc tối hôm đó bọn họ đã nói với em những gì, nhưng bọn họ chung quy vẫn là bố mẹ của anh. Bọn họ muốn gặp em, em lại đang rảnh, sao lại không đĩ? Em không chỉ muốn đi, em còn muốn đưa hai đứa nhóc cùng đi nữa”

Lệ Hữu Tuấn nâng tay cô lên, nhẹ nhàng hôn lên mu bàn tay của cô một cái: “Được”

Thực ra Tô Kim Thư có chút tò mò: Cô rất muốn biết chuyện của Lệ Hữu Tuấn và Lệ Bảo Ngọc, còn nữa, những chuyện này và chân của Bạch Ninh Hương rốt cuộc có liên quan gì với nhau?

Chuyện này là một sự trở ngại, cho dù là hiện giờ, Tô Kim Thư cũng không biết quá nhiều tình hình bên trong, nhưng cô cũng có thể suy đoán rằng chuyện này nhất định sẽ rất khó giải quyết.

Không lẽ, bọn họ nói Lệ Hữu Tuấn nợ nhà họ Lệ một cái mạng, chính là mạng của Lệ Bảo Ngọc?

Không lẽ cái chết của Lệ Bảo Ngọc là do Lệ Hữu Tuấn tạo nên?

Tô Kim Thư không dám tiếp tục nghĩ xuống dưới.

Nếu như Lệ Bảo Ngọc thực sự vì Lệ Hữu Tuấn mà chết, mà Bạch Ninh Hương phải ngồi xe lăn cũng vì Lệ Hữu Tuấn, vậy đây có lẽ chính là, Lệ Trí Thần và Bạch Ninh Hương căn bản không thể vượt qua sự trở ngại này.

Vậy cô và Lệ Hữu Tuấn vĩnh viễn không thế yên ổn mà ở bên nhau.

Cho dù Lệ Hữu Tuấn vì cô mà buông bỏ tất cả, nhưng những thứ đó chắc chắn không bao gồm bố mẹ của anh.

Tô Kim Thư nhìn anh chầm chậm thở ra một hơi “Anh Lệ, có phải sau này cho dù có chuyện gì xảy ra, anh cũng sẽ ở bên cạnh em đúng không?”

Lệ Hữu Tuấn nhìn cô, ánh mắt chứa sự thám tình trước nay chưa từng có: “Anh xin thề”

Trên mặt Tô Kim Thư hiện lên ý cười: “Em tin anh”

Khoảng chín giờ tối.

Xe của Lục Mặc Thâm xuất hiện dưới lầu của căn hộ đơn, mà không khí trong chiếc xe Aston Martin kia càng thấp đến dọa người.

Điện thoại không ngừng rung lên trên tay lái, bày ra tư thế nếu anh không nhận, thì sẽ gọi đến khoảnh khắc lâu như đất trò Lục Mặc Thâm nhìn lướt qua cái tên trên màn hình điện thoại, cuối cùng vẫn ấn nút nghe máy: “Mẹ?”

Đầu dây bên kia, giọng nói của mẹ Lục như: mắc chứng cuồng loạn.

“Lục Mặc Thâm, cái tên vô ơn vô lương tâm này, con có còn là một người đàn ông không? Mẹ hỏi con rốt cuộc là ai cho phép con từ hôn, hủy bỏ hôn lễ?”

Nghe thấy giọng nói cuồng loạn này, trong lòng Lục Mặc Thâm bỗng nhiên dâng lên một cảm giác bất lực.

Vừa rồi anh đến bệnh viện thăm bà ấy.

Từ giây đầu tiên xuất hiện trước mặt bà ấy liền bắt đầu không ngừng chửi bới một cách ác độc.

Hơn nữa, dường như là dùng hết tất cả những từ ngữ dơ bẩn vốn có, thậm chí mắng đến lúc cuối cùng còn bắt đầu ra tay.