Một Thai Song Bảo: Tổng Tài Daddy Phải Phấn Đấu

Chương 250




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương 250: Sắm vai cặn bã

Tô Văn Tâm tức giận đến run cả người.

Vừa ngẩng đầu nhìn thấy Tô Kim Thư thật sự cầm con dao trong tay đi ra. Ông ta trong nháy mắt nổi giận: “Mày là cái đồ con gái bất hiếu, mày là đồ nghiệt súc, nhanh chóng bỏ dao xuống cho tao.”

Tô Kim Thư cười lạnh: “Tô Văn Tâm, rốt cuộc là ai cho ông mặt mũi chạy đến nơi này làm loạn?”

‘Tô Văn Tâm bị chọc tức: “Tô Kim Thư, tao là cha của mày cho nên mày phải có nghĩa vụ phụng dưỡng tao. Hiện tại tao đã phá sản, nợ nhiều như vậy, mày làm con nên cũng phải gánh món nợ này”

Tô Văn Tâm cười lạnh một tiếng, trực tiếp từ trong túi lấy ra một bản hợp đồng: “Không sai, lúc trước quyền giám hộ anh trai mày tao cũng đã ký và giao cho mày. Tao với nó ở trên pháp luật không có quan hệ nhưng †ao với mày vẫn có quan hệ. Tao muốn vào đây ở là được pháp luật bảo vệ, nếu mày muốn đuổi tao đi thì chính là phạm pháp”

Tô Kim Thư lạnh lùng nhìn về phía bọn họ: “Các người thật sự muốn đến đây ở?”

Tô Văn Tâm vừa bước vào nhìn thấy trên mặt đất phòng khách bừa bãi, sắc mặt tái nhợt chất vấn: “Chuyện này rốt cuộc là như thế nào?”

Lư Tuyết Cầm vội vàng đuổi theo giải thích: “Còn có thể là chuyện gì xảy ra? Không phải là Tô Kim Thư không muốn cho chúng †a vào ở nên trực tiếp đem đồ vật đập phá hết sao?”

“Đúng! Cha, cha không biết vừa rồi dáng vẻ của nó hung ác như nào đâu, giống như bị hóa điên vậy”

“Ông xã, ông rất lợi hại, chỉ cần mấy câu nói liền chèn ép được nó.”

Tô Văn Tâm cười khẩy: “Nó là do tôi sinh ra, tôi còn không biết? Có điều chỉ là tiếng sấm lớn nhưng hạt mưa nhỏ. Yên tâm, có tôi ở đây, nơi này không ai dám làm khó dễ hai mẹ con bà”

Ngay khi ba người bọn họ vui vẻ vừa tiến vào nhà, phía sau truyền đến âm thanh âm một tiếng.

Bọn họ vội vã quay đầu lại nhìn thấy cửa bị người khác đóng lại. Hơn nữa, Tô Kim Thư còn trực tiếp đem cửa khóa trái lại.

Tô Văn Tâm sợ hết hồn, vội vã chạy tới, liều mạng muốn mở cửa ra: “Tô Kim Thư, mày điên rồi? Mày đang định làm cái gì? Mở cửa ra nhanh lên.”

Tô Kim Thư lạnh nhạt đứng cách một cánh cửa, thản nhiên nói: “Các người không phải muốn ở đây sao? Vậy cho các người ở lại đây thôi.”

“Tô Kim Thư, mày điên rồi phải không?

Lập tức mở cửa ra, tao là cha mày! Mày làm như thế có tin lúc tao ra ngoài được sẽ đánh mày nhừ xương không?”

“Đánh tôi?”

Tô Kim Thư cười lạnh một tiếng nhìn ông 1a: “Vậy phải xem ông có bản lĩnh này hay không, dám từ cục cảnh sát chạy ra”

‘Tô Văn Tâm ngẩn người: “Mày nói cái gì?”

Đúng lúc đó, trước sân biệt thự đột nhiên truyền đến một loạt tiếng bước chân dồn dập. Lúc Tô Văn Tâm cùng Lư Tuyết ngẩng đầu nhìn ra liền thấy một đoàn bảo vệ tiến đến. Ở phía sau bọn họ còn có cảnh sát hình sự đặc nhiệm.

Tô Bích Xuân còn chưa kịp phục hồi lại tỉnh thần: “Cha, đây là, đây là ý gì?”

Lư Tuyết Cầm cũng cau mày, không rõ: “Đúng vậy, tại sao lại có nhiều cảnh sát đến đây như vậy, hơn nữa còn là cảnh sát hình sự đặc nhiệm?”

Tô Văn Tâm nhìn thấy Tô Kim Thư nở nụ cười âm trầm, trong nháy mắt phản ứng lại “Hỏng bét, Tô Kim Thư, còn tiện nhân kia muốn hãm hại chúng ta.”

Tô Bích Xuân ngẩn cả người: “Hãm hại?”

“Con tiện nhân kia vừa nấy lén lút báo cảnh sát, nhanh lên một chút! Mau mau giúp tôi phá cửa, nhanh lên!” Sảc mặt Tô Văn Tâm hoàn toàn trắng bệch.

Tô Bích Xuân cùng với Lư Tuyết Câm đã sớm sợ đến hồn bay phách tán, vội vã xông lên hỗ trợ đạp cửa.

Ngoài cửa, sau khi những bảo vệ kia đi tới nhìn thấy Tô Kim Thư đứng ở cửa, vội vã hỏi: “Cô Tô, cô không sao chứ?”

Tô Kim Thư vội vã che ngực, thở dốc mấy hơi. Cô loạng choạng lùi về phía sau vài bước, dáng vẻ như bị dọa sợ.

“Cô Tô, vừa nãy là cô báo cảnh sát, có người muốn cướp của sao?”

Một cảnh sát đi về phía bên này lớn tiếng hỏi.

Cùng lúc đó, Tô Văn Tâm mới vừa dùng sức phá cửa. Ông ta đưa tay muốn đánh Tô Kim Thư: “Cái đồ con gái bất hiếu, mày dám hãm hại tao, xem tao trừng trị mày như nào”

“AI”

Tô Kim Thư hét lớn một tiếng.

Tay Tô Văn Tâm còn chưa kịp chạm đến quần áo của cô, cô liền trực tiếp ngồi xổm xuống đất giống như bị kinh hãi, khóc lớn tiếng kêu: “Cứu mạng, đừng giết tôi, đừng giết tôi, bao nhiêu tiền tôi đều cho ông, van xin ông đừng giết tôi”

Nhìn thấy Tô Kim Thư đổi trắng thay đen như vậy khiến Tô Văn Tâm trợn tròn mắt sau đó vô cùng tức giận. Ông ta xông lên kéo Tô Kim Thư, giơ tay lên tát cô một cái: “Mày là cái đồ bất hiếu, mày dám hại tao, tao đánh chết mày!”

“Đùng!”

Một tiếng súng vang lên, Tô Văn Tâm chỉ cảm thấy sự đau nhói từ cánh tay phải truyền đến. Ông ta không dám tin liền quay đầu nhìn sang, phát hiện cánh tay mình bị trúng đạn, máu lập tức chảy ra.

”A, cha, tay của chal”

Tô Bích Xuân và Lư Tuyết Cầm bị dọa sợ đến mức sắc mặt trắng bệch. Hai người vội vã ôm đầu hoảng sợ quỳ trên mặt đất.

Cánh tay Tô Văn Tâm run rẩy, ông ta không dám tin quay đầu nhìn về hướng bên kia, chỉ thấy một người cảnh sát hình sự đặc nhiệm đang giơ súng lục. Họng súng đen ngòm chĩa về phía ông ta: “Giơ tay lên, lùi về phía sau, không được tổn thương người khác nếu không lần bản tiếp theo không chỉ là cánh tay đâu.”

Tô Văn Tâm trực tiếp sợ hãi, hai chân mềm nhũn té khuyu trên đất: *A, đau quá, tay của tôi, tay của tôi”