Một Thai Song Bảo: Tổng Tài Daddy Phải Phấn Đấu

Chương 233




Chương 233: Chọc mù mắt chó Lục Mặc Thâm

Bảo mẫu không kiềm được cái lắc đầu thở than: “Mấy đứa con gái thời nay thật là!

Càng ngày càng chẳng biết liêm sỉ đạo đức là gì hết.

Vừa nhìn thấy mấy người có tiền có thế là bắt đầu đu bám vào.

Không thèm cân nhắc hay bận tâm gì đến gia cảnh nhà người ta. Da mặt sao mà dày dữ vậy trời!”

Nửa tháng tiếp theo, Lệ Hữu Tuấn gần như đều ở trong nhà nghỉ ngơi.

Buổi sáng thì Tô Kim Thư đến trường, đến chiều, chỉ cần có thời rảnh rỗi sẽ quay về chăm sóc anh.

Ngoài ra, còn khoảng nửa tháng nữa thì Đại Mộng Vô Song chính thức khai máy rồi, Tô Kim Thư ngoại trừ ghé qua phim trường đôi ba lần ra thì toàn bộ các công việc khác đều xử lý ở nhà.

Lệ Hữu Tuấn chính là một kẻ cuồng công việc, cho dù bị thương nẫm liệt giường cũng không chịu quên làm việc.

Ngay lúc Tân Tấn Tài bảo tình trạng thân thể anh đã hồi phục được kha khá rồi là độ đảm chìm vào công việc ngày càng trầm trọng hơn.

Trừ phi là buổi tối quay về nhà, chứ vào sáng sớm Tô Kim Thư vốn không thể gặp được anh.

Nhưng mà thế cũng tốt, dù sao vì để trông nom anh, cô đã xin tạm nghỉ học quá lâu rồi.

Hôm nay lại đúng lúc có tiết học của Lục Mặc Thâm Lâm Thúy Vân bảo tài xế từ sớm đã đánh một vòng lớn đi qua biệt thự ở núi Ngự Cảnh bên đây, định đi cùng Tô Kim Thư đến trường.

Tô Kim Thư vừa mới lên xe đã bị Lâm Thúy Vân chọc mù mắt.

Cô hành động cực nhanh, thoăn thoắt cởi áo khoác mình ra, dùng tốc độ ánh sáng che lấy ngực cô ấy lại: “Bà cô của tôi ơi, cậu có biết là, cậu mặc như vậy rất dễ thu hút đám biến thái hay không?”

Hôm nay, Lâm Thúy Vân khoác lên mình một bộ đồ bó sát ngắn cũn cỡn, thậm chí áo còn là loại trễ ngực nữa chứ.

Da dẻ cô ấy vốn dĩ trằng nõn, vóc người cũng cực kỳ nảy nở.

Vận bộ đồ kiểu thế này, mang đậm khí chất chị đại, người liếc nhìn chắc chẳng mấy chốc phun máu mũi xối xả mất thôi.

Lâm Thúy Vân có hơi im lặng mất mấy giây, kéo tay Tô Kim Thư xuống: “Hôm nay tớ đã cố tình mặc như vậy đó!”

“Cố ý hả? Hôm nay có buổi thi tuyển hay già?

“Không có.”

“Thế thì tại sao?”

“Cậu quên à? Hôm nay có tiết của tên Lục Mặc Thâm đó ấy!”

“Chuyện đó mình không có quên, nhưng mà nó liên quan gì chuyện cậu ăn mặc như thế này..”

“Hừ!”

Không nhắc đến Lục Mặc Thâm còn được.

Vừa nhắc đến cái tên nay, Lâm Thúy Vân đã muốn nổi đóa: “Kim Thư, cậu không biết đâu. Lần trước tớ chỉ vô tình khiến anh ta bị trễ hẹn, cái tên ấy còn bám lấy tớ đòi bồi thường nữa. Còn bảo cái gì mà không thích trò nện nhau trên xe, muốn đến khách sạn làm cơ. Mà đúng là anh ta đã lôi tớ đến khách sạn Vọng Nguyệt thật.

Cậu biết là suýt chút nữa tớ bị anh ta dọa cho tè ra quần luôn không. Cuối cùng, rồi sao, sau khi đến khách sạn mới phát hiện là anh ta chẳng qua chỉ muốn tớ làm bạn gái hờ để dối phó với người khách kia”

Tô Kim Thư nhớ ra rồi: “Thế, sau đó thì sao?”

Lâm Thúy Vân tức tối nói tiếp: “Tên khách hàng kia là người nước ngoài, nhưng mà vợ người đó lại là người nước Thiên Hoàng. Tính ra anh ta cũng không ngu lảm, biết rõ vị khách kia rất yêu thương vợ mình, nên nhất quyết ép tớ phải đến làm thân với vợ người đó. Mình đâu còn biện pháp nào đâu, chỉ có thể nhắm mắt nghe theo thôi. Kết quả là gì? Đương nhiên bằng vào sức hấp dẫn của mình mà “xử lý” gọn ghế cô vợ kia rồi.

Người ta rất hài lòng, lập tức tặng chúng tớ một phòng hạng tuần trăng mật, lại còn buộc chúng tớ phải ở chung với nhau trong đó một đêm mới chịu ký hợp đồng.”

“Phụt..”

“Kim Thư, tớ đang nói chuyện cực kỳ nghiêm túc với cậu đó, cậu có thể đừng cười cợt vậy được không?”

*Ừa ừa ừa, tớ không cười nữa”

Tô Kim Thư vội vàng nín cười, làm bộ nghiêm mặt lại bảo: “Cậu nói tiếp đi”

“Mặc dù đúng là tớ đã mất lần đầu tiên rồi. Nhưng mà quan điểm của tớ cũng rất đứng đắn, rõ ràng, quyết không ngủ chung một giường với anh ta. Thế là cậu biết cái tên mặt người dạ thú kia nói gì không?”

Nghe cô ấy nói vậy, Tô Kim Thư thế mà nổi lên chút tò mò: o sư Lục nói cậu cái gì?”

Không đề cập đến còn đỡ, vừa nghĩ tới chuyện đó, Lâm Thúy Vân đã tức muốn bốc khói xanh luôn.

“Anh ta nói tớ chỉ là một cái mầm rau còn chưa trổ bông cho ra hồn. Dù cho tớ có cởi sạch rồi chạy đuổi anh ta mười mấy ki-lô-mét đi nữa, anh ta có quay đầu nhìn cũng chỉ coi tớ là mấy người phụ nữ của mấy bộ lạc kém văn minh thôi!”

“Phụt… Ha ha ha ha ha!”

Tô Kim Thư cười lăn cười bò: “Xin lỗi cậu, Thúy Vân, nhưng mà tớ thiệt sự không nhịn nổi!”

Đúng là không thể nào ngờ được, giáo sự.

Lục nhìn qua là người đứng đản đường hoàng là thế, nói chuyện lại một nhát tổn thương người như vậy.

Lâm Thúy Vân chắc phải tức đến mức đỉnh đầu xì khói mất thôi.

Tô Kim Thư cười đến mức không thở bình thường được luôn.

“Thế nên, hôm nay cậu ăn bận như thế này là để chứng minh “khả năng” của mình phải không?”

Lâm Thúy Vân nghiến răng nghiến lợi, nhấc tay nẩy bộ ngực cup € của mình lên: “Còn phải nói, ai bảo anh ta xem thường tớ cơ chứ. Xem tớ chọc mù mắt chó anh ta thế nào này”

Tô Kim Thư không biết mình đã phải mất bao nhiêu thời gian mới để bản thân bình tâm lại được.

“Hay đấy, hôm nay cố gắng hết sức mình nhé”

Lâm Thúy Vân ưu nhã hất mái tóc mình: “Yên tâm, xem tớ này.”

Nói đoạn, Lâm Thúy Vân cúi đầu xem thử thời gian “Chú Hứa, chú rẽ trái lượn một vòng rồi hãng đến Lan Ly tiếp.”

Chú Hứa đơ ra một hồi lâu: “Nhưng mà cô cả, đường này đã rất dài rồi. Nếu như lại đi vòng nữa thì sẽ đến trễ mất”

Đáy mắt Lâm Thúy Vân lóe lên một tia nhìn gian xảo: “Đúng là con muốn đến trễ mà.”

“Reng! Reng! Reng!”

Tiếng chuông vào học vang lên, Lục Mặc Thâm bước lên bục giảng Ánh mắt cực kỳ sắc bén quét mắt quanh giảng đường một vòng, vẫn không thấy được hai bóng dáng quen thuộc.

Anh ta vô thức đẩy gọng kính một chút.

“Trước khi vào học, chúng ta điểm danh trước.”

Từng cái tên trong danh sách khi gọi lên đều được đáp lại, trên cơ bản không một ai vắng mặt cả.

Dù sao lớp thầy Lục dạy rất tốt, mà người dạy cũng đẹp trai nữa.

€oi như nghe bài giảng mà chả hiểu mô tê gì thì chỉ cần được ngảm nhìn khuôn mặt ấy cũng đã cảm thấy cực kỳ hạnh phúc rồi.

Cho đến khi.

“Lâm Thúy Vân!”

Đáp lại anh ta chỉ là một không gian tĩnh lặng Lục Mặc Thâm từ từ ngẩng đầu lên, giọng điệu trầm ổn: “Lâm Thúy Vân.”

Học sinh bên trong lớp nhìn qua nhìn lại cũng vẫn không thấy Lâm Thúy Vân đâu.

Tức thì lớp học xôn xao hết cả lên: “Không ngờ luôn đó, con nhỏ Lâm Thúy.

Vân đúng là kiêu căng phách lối quá thể.

Ngay cả giờ học của thầy Lục mà nó cũng không thèm đi”

“Chẳng lẽ con nhỏ không biết, giáo sư Lục ghét nhất học sinh cúp học à?”

“Toang rồi! Kỳ này Lâm Thúy Vân chắc.

chắn sẽ xui xẻo rồi đây”

“Thì ai bảo con nhỏ đó chơi liều như thế làm chỉ, đáng đời nó!”

Nghe thấy những giọng điệu dưới bục giảng kia, Lục Mặc Thâm khó chịu, chau mày, anh ta gõ lên mặt bàn: “im lặng”

Phòng học ngay lập tức khôi phục lại sự yên tĩnh ban đầu.

Cả lớp mở to đôi mắt, tròn xoe nhìn Lục Mặc Thâm.

Giống như đang trông chờ xem Lục Mặc Thâm sẽ xử lý Lâm Thúy Vân như thế nào.

“Tôi gọi tên thêm một lần cuối cùng, nếu như vẫn không có người đáp lời, sẽ xử lý theo quy định cho sinh viên cúp học, lập tức cấm thi, hủy học phần.”

Giọng Lục Mặc Thâm cực kỳ vững vàng, cất lời: “Lâm Thúy Vân”

“Có mặt!”

Giọng nói trong trẻo vang lên từ phía bên ngoài cửa.

Lục Mặc Thâm nghiêng đầu nhìn sang.

Những học sinh ngồi trong lớp cũng theo.

tiếng nói kia mà ngoái đầu nhìn ra ngoài.

Chỉ thấy một Lâm Thúy Vân vận một bộ đồ đen bó sát người, quần ngắn cũn cỡn, mang đôi giày cao gót, khí thế mười phần nện bước đi vào.

Vóc người cô ấy quả thực rất đẹp, mặc bộ đồ này rất gợi cảm.

Đặc biệt là mảng “sáng lóa” trước mặt, khiến mấy sinh viên nam trong lớp suýt chút nữa máu mũi tràn lan.