Một Thai Song Bảo: Tổng Tài Daddy Phải Phấn Đấu

Chương 21




Chương 21 : Đừng quyến rũ tôi

Đúng vậy!

Lệ Hữu Tuấn có bệnh không tiện nói ra.

Cô sao có thể quên mất chuyện quan trọng như vậy được?

Nói cách khác, bọn họ sau khi uống rượu không phát sinh quan hệ ?

Tốt quá rồi!

Nhìn thấy Tô Kim Thư thở dài nhẹ nhõm, Lệ Hữu Tuấn cực kỳ bực mình.

Anh xoay người đứng lên, lạnh lùng đi tới ban công, bấm số gọi cho Tân Tấn Tài: “Sau khi tỉnh dậy, cô ấy không nhớ được bất cứ chuyện gì xảy ra tối qua? Chuyện này rốt cuộc là thế nào vậy?”

Tân Tấn Tài còn đang ngủ trên giường, uể oải ngáp ngắn ngáp dài: “mm, tối qua bận quá, quên nói cho anh biết. Loại thuốc mà Vương Tiến Phát chuốc cho chị dâu nhỏ chính là loại xuân dược mới nhất. Loại thuốc này sẽ làm cho phụ nữ mất đi lý trí, nhưng mà phản ứng cơ thể đều là thật..”

“ Nói trọng điểm”

* Khụ khụ, trọng điểm chính là thuốc này sẽ làm cho người †a quên mất chuyện gì đã xảy ra. Đám nhà giàu đặc biệt thích dùng loại thuốc này, để tránh phiền toái… Tối qua em đã tiêm thuốc cho chị dâu, nhưng mà không có cách nào kiểm soát được di chứng này”

Sắc mặt Lệ Hữu Tuấn lạnh như băng, trầm mặc không nói lời nào.

“Anh hai, thực ra như thế với chị dâu cũng chưa hắn không phải là chuyện tốt. Con gái gặp phải loại chuyện này trong lòng không tránh khỏi có bóng ma tâm lý, quên rồi thì tốt, đúng không nào, chị dâu nhỏ, cô ấy..”

“Cậu gọi cô ấy là cái gì”

*È hèm, anh hai, em phải thức dậy rồi, lần sau nói chuyện, baibai”

“Tút, tút, tút”

Điện thoại bị dập máy.

Lệ Hữu Tuấn quay đầu, nhìn thấy Tô Kim Thư ghé vào mép giường, dè dặt kéo lấy cái váy trên sofa.

Đó là sáng nay anh cho người mang tới.

Chọn theo số đo của cô.

“A!”

Tô Kim Thư trượt chân, ngã trên giường xuống. Nhìn thấy mặt cô sắp hôn đất, đột nhiên có cánh tay ôm lấy cô.

Kiểu ôm công chúa, cô vững vàng nằm trong lòng Lệ Hữu Tuấn.

Anh dùng sức nhẹ nhàng ôm lấy cô: “Ngốc chết đi được.”

Tô Kim Thư vốn dĩ bị anh áp sát mặt, đột nhiên nghe được giọng điệu đầy ghét bỏ, cô giấy dụa: “Đúng thế tôi ngu ngốc vậy đó, cho.

dù tôi có ngã chết thì cũng không cần anh bận tâm. Anh bỏ tôi ra!”

‘Thế không được, em là bác sĩ phụ trách của tôi, em ngã chết rồi, ai chữa bệnh “kia”  giúp tôi bây giờ?”

Tô Kim Thư nghe xong mặt đỏ bừng, dùng sức nhảy ra khỏi lồng ngực anh.

Cô nhặt chiếc váy lao nhanh vào phòng tắm.

Tô Mặt Mặt thay xong váy, nhiên cô phát hiện từ quần lót đến váy đều cùng với số đo của cô, cứ như là làm riêng cho cô vậy.

Không biết vì sao, trong đầu hiện lên hình ảnh không được trong sáng cho lắm.

Hôm qua, có bàn tay đã du ngoạn trên cơ thể c‹ Mỗi lần chạm một tấc da cũng không bỏ qua.

Không nhẽ lúc đó anh ta đưa số đo của mình cho…

Trời ơi!

Tô Kim Thư, mày bị điên rồi à?

Cả ngày trong đầu mày nghĩ cái gì vậy?

Đợi cô chậm chạp thay xong váy đi ra ngoài, Lệ Hữu Tuấn đã mặc xong quần áo, khôi phục lại bộ dạng chỉnh tê như trước, còn đang gọi điện thoại cho ai đó.

“Mẹ?” Lệ Hữu Tuấn quay đầu nhìn về hướng nhà tắm.

Nhìn thấy Tô Kim Thư đang mặc bộ váy màu đỏ, ánh mắt sáng lên: “Cô ấy vừa thay xong quần áo…”

Mẹ?

Là hai đứa con của mình!

Mặt Tô Kim Thư biến sắc vội vàng muốn giật lấy điện thoại: “Lệ Hữu Tuấn, anh đừng nói linh tinh trước mặt trẻ con.”

Lệ Hữu Tuấn giơ cao tay lên, cô với thế nào cũng không tới.

Loa ngoài bị mở ra.

Điện thoại phát ra giọng nói ranh mãnh của: “Mẹ ơi, mẹ với chú Tuấn đã công chứng rồi, ngủ cùng nhau là hợp pháp nha, mẹ không cần phải xấu hổ đâu ạ”

Này, nhóc con Tô Duy Hưng! Tô Kim Thư mặt đỏ bừng, luống cuống tay chân “Mẹ ơi!” Đầu dây bên kia, giọng non nớt của Tô Mỹ Chỉ vang lên.

“Mẹ ở đây, Mỹ Chị, tối qua…”

*“ Mẹ ơi, tối qua con ngoan của mẹ ôm Mỹ Chi ngủ cùng nhau đó ạ! Con không sao đâu, mẹ có thể yên tâm ngủ với cha rồi.”

…” Tô Kim Thư xấu hổ muốn tìm lỗ mà chui xuống.

“Mẹ ơi, hôm nay cha và mẹ có thể đưa con tới nhà trẻ được không ạ?” Giọng Tô Mỹ Chỉ lí nhí, bộ dạng dè dặt hỏi.

Trái tim Tô Kim Thư đau nhói.

Cô biết, hai đứa trẻ khát khao tình yêu của cha đến nhường nào.

Cũng biết vì không có cha mà bọn chúng ở nhà trẻ bị bắt nạt không ít.

Nhưng mà, Lệ Hữu Tuấn sẽ đồng ý sao?

Bọn họ chỉ là hợp tác, nhưng chẳng qua cũng là kế tạm thời mà thôi.

Lệ Hữu Tuấn hoàn toàn có thể từ chối bất cứ yêu cầu gì, bởi vì đứa nhỏ vốn dĩ cũng không phải của anh ta “Mỹ Chi, Lệ… cha con rất bận…”

Tô Kim Thư còn chưa nói xong, Lệ Hữu Tuấn đột nhiên xen ngang: “Cho dù có đang bận, cha cũng sẽ cùng mẹ đưa các con đến nhà trẻ, được không nào?”

“Cha là tuyệt nhất!” Tô Mỹ Chỉ vui vẻ nhảy cẵng lên.

“Ngoan ngoãn ở nhà đợi cha mẹ nhé?”

“Dạ vâng cha, con biết rồi ạ!”

Điện thoại tắt, Tô Kim Thư vẫn có chút ngây người đứng ở đó, ngơ ngác nhìn Lệ Hữu Tuấn.

Người đàn ông này….

Xem ra anh ta cũng không lạnh lùng như vậy.

Thậm chí, còn có chút tình người.

“Tôi biết là tôi rất đẹp trai, nhưng nếu em cứ nhìn tôi như vậy thì tôi không chắc mình có thể nhịn được mà không hôn em đâu!” Lệ Hữu Tuấn nheo mắt, hơi nhếch khoé môi cười nói.

“A”

Tô Kim Thư vội che miệng, cúi đầu bỏ chạy.

Một tiếng sau, một chiếc Roll Royce đen dừng trước cửa nhà trẻ Mặt trời nhỏ.

Một người đàn ông mặc vest đen bước xuống, khí chất khó ai sánh bãng, bế trên tay một cậu nhóc rồi quay người mở cửa xe. Cô gái trẻ xinh đẹp mặc bộ lễ phục đỏ thâm bước xuống xe, mang theo một bé gái không kém phần đáng yêu.

Một nhà bốn người, khung cảnh hài hoà như tác phẩm trời ban, khiến cho những người đưa con đến trường không khỏi tò mò mà liên tục đưa ánh mắt kinh ngạc liếc nhìn.

“Cha mẹ sau này phải thường xuyên đưa tụi con đến trường nhé!”

Tô Mỹ Chi đắc ý ôm lấy cổ Lệ Hữu Tuấn rồi lấy sức thơm chụt một tiếng thật kêu trên mặt anh. Tô Kim Thư cắn chặt môi không dám thay Lệ Hữu Tuấn đưa ra câu trả lời.

Lệ Hữu Tuấn ngồi xổm thả Tô Mỹ Chỉ xuống, nhẹ nhàng xoa đầu cô bé: “Được!cNgoan ngoãn lên lớp đi.”

“Tuyệt quái Tạm biệt cha mẹ nhai”

Nhìn hai đứa trẻ tung tăng vui vẻ được cô giáo đưa vào lớp, Lệ Hữu Tuấn xoay người lên xe.

Tô Kim Thư đứng ngây đó nhìn cửa xe đang dần đóng lại: “Còn không mau lên xe đi? Em định đi bộ về bệnh viện bằng đôi giày cao gót đó à?” Kính cửa xe dần dần kéo xuống Lệ Hữu Tuấn liếc mắt nhìn Tô Kim Thư do dự một lát rồi vẫn quyết định lên xe.

Xe từ từ lăn bánh về phía bệnh viện trung tâm. Lệ Hữu Tuấn ở lại với hai đứa nhỏ cả ngày hôm qua nên toàn bộ công việc đều bị chất lại thành đống.

Vừa lên xe đã bắt tay vào xử lý công việc, Tô Kim Thư thỉnh thoảng lại quay sang nhìn trộm anh.

Bảo sao người ta đều nói khi người đàn ông nghiêm túc làm việc là lúc anh ta đẹp trai nhất, hôm nay được tận mắt thấy quả thật không sail