Một Thai Song Bảo: Tổng Tài Daddy Phải Phấn Đấu

Chương 128




Chương 128: Mặt người dạ thú

Lúc này khuôn mặt đẹp trai của Lệ Hữu Tuấn lạnh như băng, giữa hai lông mày mang theo vẻ uy nghiêm và lạnh lẽ: Nếu lúc này Tô Kim Thư vẫn còn tỉnh táo, nhìn thấy cảnh tượng này.

Sợ răng sẽ nghỉ ngờ liệu cậu Lệ của bọn họ có phải là người bị tâm thần phân liệt hay không, khuôn mặt của anh thay đổi cũng quá nhanh rồi.

Vẻ mặt kiêng khem này, khác với sự nhiệt tình ở trên giường lúc nấy, giống như là hai người khác nhau vậy.

“Xin lỗi, có chút việc riêng nên tôi đến muộn”

Giọng nói trầm ấm của Lệ Hữu Tuấn chậm rãi vang lên.

Trong phòng họp đối diện với máy vi tính, vẻ mặt của những giám đốc điều hành cấp cao đó thoáng chốc sững sờ.

Chẳng lẽ bọn họ nghe nhầm à?

Boss thực sự đã nói lời xin lỗi với bọn họ?

€ó phải mặt trời mọc ở phía tây rồi không?

Hay cuộc họp hôm nay là bữa tối cuối cùng?

Chẳng lẽ Boss muốn sa thải bọn họ, cho nên hội nghị lần này là để chia tay nên vẻ mặt mới ôn hoà như vậy?

Trong lúc nhất thời, mọi người đều rối loạn: “Không sao đâu Boss, không sao đâu, hiếm khi anh có chuyện riêng cần giải quyết.”

“Đúng vậy, đừng nói là mười giờ tối, cho dù là mười giờ sáng chúng tôi cũng sẽ không chút nhích mà chờ anh, anh không cần xin lỗi đâu.

Khuôn mặt điển trai của Lệ Hữu Tuấn lập tức tối sầm lại: Anh không có nhìn nhầm, vừa nấy khi anh nói xin lỗi, một số người trong số họ đã ngoáy lỗ tai như không thể tin được dễ gì mới có vẻ mặt ôn hoà với bọn họ một lần, nhưng bọn họ lại không quen Thật là đê tiện.

Nếu đã như vậy, anh không cần phải thể hiện mặt tốt cho ai xem cả: “Các người nhàn rỗi thế à, nói nhảm nhiều như vậy?”

Nghe được giọng điệu quen thuộc này, trái tim treo lơ lửng của đám người kia lập tức rơi vào trong bụng Đúng rồi, đây mới chính là giọng điệu và thái độ của kẻ ngang ngạnh, lạnh lùng, bá đạo này.

Boss của bọn họ đã trở rồi.

Như vậy bọn họ sẽ không phải lo lắng về việc bị sa thải nữa Lần này cuộc họp video cấp cao kéo dài đến 1:30 sáng.

Để có thể ở lại thành phố Ninh Lâm, Lệ Hữu Tuấn gần như đã thay đổi tất cả các báo cáo công việc của tập đoàn Lệ Thiên thành hình thức cuộc họp video.

Đồng thời, để không khiến những người trong nhà họ Lệ nghi ngờ, anh thậm chí còn chủ động ném một cành ô liu và hợp tác với tập đoàn Lục thị.

Vì vậy, anh mới có thể quang minh chính đại ở lại thành phố Ninh Lâm.

Mà ở lại trong bốn tháng.

“Cộc cộc cộc.”

Những đầu ngón tay mảnh khảnh với những khớp xương rõ ràng gõ nhẹ vào mặt bàn, ánh mắt của Lệ Hữu Tuấn trong phút chốc trở nên u ám khó đoán: Không biết bắt đầu từ khi nào, anh lại vì một người phụ nữ mà sẽ cân nhắc từng bước một.

Sau một lúc im lặng, anh đứng dậy quay trở lại phòng ngủ chính Đèn trong phòng đã tắt hết.

Ánh trăng mờ ảo chiếu vào, chiếu vào.

khuôn mặt yên bình và tính lặng của Tô Kim Thư.

Lệ Hữu Tuấn ngồi trên đầu giường, đưa tay vạch nhẹ đường nét trên khuôn mặt cô.

“Ưm..”

Tô Kim Thư lẩm bẩm, lăn qua lăn lại, trực tiếp vòng tay ôm anh Gò má nhỏ cọ vào mu bàn tay anh, khóe miệng cong lên vẻ thỏa mãn, chìm vào giấc ngủ.

Nhìn cảnh này, Lệ Hữu Tuấn chỉ cảm thấy bên ngoài trái tim lạnh lẽo dường như có thứ gì đó đang lặng lẽ vỡ ra…

Tô Kim Thư ngủ rất sâu, sáng thức dậy đã là mười giờ sáng rồi.

Cô lồm cồm bò ngồi dậy, nhưng động tác động đến cả cơ thể.

Các cơ bị đau và nhức, phần lưng dưới giống như bị bánh xe cán qua.

Cô bàng hoàng đứng dậy, đứng trước gương nhìn dấu vết trên người mình, nghiến răng căm hận: “Đúng là mặt người dạ thú “Là đang…nói tôi à?”

Âm thanh đột ngột xuất hiện phía sau khiến Tô Kim Thư sợ đến mức hồn bay phách lạc.

Cô kinh hãi quay đầu lại, thấy cánh cửa đang mở một nửa.

Tên mặt người dạ thú ở trong miệng mình đã ăn mặc chỉnh †ề, tinh thần phấn chấn đứng ở cửa.

Ánh mắt anh phác họa dáng người của người phụ nữ nhỏ bé, khóe miệng anh hơi nhếch lên.

Có vẻ như tâm trạng rất tốt, hiển nhiên là tối qua được ăn no rồi.

Tô Kim Thư khoác vội chiếc áo khoác vào người, giận dữ nhìn anh: Tâm trạng của anh chàng này sao lại tốt như vậy, sao hôm qua không làm cho anh kiệt sức thế?

Nghĩ đến đây, cô không khỏi nghiến răng: “Anh nói xem, tối hôm qua có phải anh uống thuốc không?”

Nếu không thì làm sao hiệu quả chiến đấu lại mạnh mẽ như vậy.

Khóe miệng Lệ Hữu Tuấn giật giật: “Em nói thế này ngược lại đã nhắc nhở tôi, nếu em muốn thử thì lát nữa bảo Lục Anh Khoa đi mua về.”

“Đừng đi” Sắc mặt của Tô Kim Thư lập tức thay đổi Không nói đến việc bảo Lục Anh Khoa đi mua loại thuốc đó, có bao nhiêu nhục nhã chứ.

Nói về đêm qua đi.

Anh không uống thuốc, mình thì suýt nữa ngỏm ở trên giường luôn rồi.

Nếu anh thực sự uống thuốc..

Tô Kim Thư run cầm cập.

Nhưng có một điều cô phải thừa nhận, Lệ Hữu Tuấn quả thực rất có thiên phú về phương diện đó.

Cô cũng được thoải mái nhiều lần..

Không đúng!

Gương mặt xinh đẹp của Tô Kim Thư hơi lạnh lùng: Màn thể hiện trên giường của Lệ Hữu.

Tuấn về cơ bản chính là một người có kinh nghiệm.

Điều này có nghĩa là trước mình, anh cũng cùng những người phụ nữ khác…

Vừa nghĩ đến anh có thể đối xử với những người phụ nữ khác giống như cách anh đối xử với mình, Tô Kim Thư liền cảm thấy ngực mình rất căng: “Tôi đi tắm rửa trước, sẽ xuống lầu ngay.”

Ánh mắt của Lệ Hữu Tuấn hơi lóe lên: Nếu như vừa nãy anh không nhìn nhầm, cô nhóc của anh hình như đột nhiên thay đổi sắc mặt, trong ánh mắt còn có chút mất mát.

Tô Kim Thư tắm rửa xong bước xuống lầu, trong phòng khách không có ai.

Lệ Hữu Tuấn dậy sớm, cho nên anh có trách nhiệm đưa hai nhóc con lên xe của trường mẫu giáo.

Có lẽ giờ này thím Bảo đi chợ.

Vậy Lệ Hữu Tuấn đâu?

Tô Kim Thư đi vòng quanh nhà.

Chỉ thấy sữa nóng và bữa sáng ở trên bàn, ngoại trừ trong phòng không có ai.

Anh đi rồi, không thèm nói lời chào.

Không hiểu vì sao trong lòng của cô lại có một cảm giác hụt hãng.

Ăn sáng qua loa, Tô Kim Thư chuẩn bị xách túi xách đi ra ngoài Chỉ là vừa mới mở cửa, cô đột nhiên bị ai đó kéo vào một vòng tay lớn.

Sau đó, nụ hôn liền rơi xuống.

Tô Kim Thư bị doạ sợ, chuẩn bị giấy giụa.

Nhưng người đàn ông vươn bàn tay to lớn của mình ra, trực tiếp ôm eo cô vào vòng.

tay của mình.

Tiếng hét vừa đến cổ họng, Tô Kim Thư ngước mắt lên, lại tình cờ bắt gặp khuôn mặt điển trai của Lệ Hữu Tuấn.

Tên khốn này.

Tô Kim Thư bị doạ sợ vẫn còn đang bàng hoàng, sau khi nhìn rõ ai là người đã tấn công mình, cô chỉ cảm thấy tức giận hơn: “Anh buông tôi ra.”

Lệ Hữu Tuấn không phản ứng Đợi cho đến khi cô từ bỏ sự phản kháng, ngoan ngoãn ở trong vòng tay anh, anh mới khẽ buông tay ra.

Tô Kim Thư thở hổn hển, có chút hoảng sợ liếc nhìn xung quanh Cũng may bọn họ ở trong khu biệt thự, lúc nào cũng ít người qua lại, không bị người khác nhìn thấy.

“Không phải anh đi rồi à?” Tô Kim Thư nghỉ ngờ hỏi Lệ Hữu Tuấn nhìn chằm chằm vào môi cô, cảm thấy vẫn chưa đủ: “Tôi đi rồi, nhưng nghĩ đến goodbye kiss nên tôi lại quay lại.”