Một Thai Hai Bảo Tổng Tài Truy Bắt Cô Vợ Bỏ Trốn

Chương 97: Chương 97






Tiểu Mộ Tuyết không muốn nói nhiều với bọn họ, cô bé xoay người lần nữa, nhào vào trong lòng Lâm Mạn.
Người phụ nữ xinh đẹp này muốn cứu cô bé, cũng muốn cứu tiểu ca ca đơm đóm.
Cô bé cảm nhận được.
Đặc biệt lúc ở trong nước.
Cô bé cảm nhận được, người phụ nữ xinh đẹp này dùng sức lực dán bàn tay vào sau lưng cô bé.

Chỉ là không có thể thành công đẩy bé ra.
Cho nên lúc ở trong nước, cô bé xoay người qua, muốn bắt lấy tay của người phụ nữ xinh đẹp này.
Nhưng không có bắt được, thế là cùng nhau chìm xuống.
“Cảm giác.”
Cuối cùng Tiểu Mộ Tuyết chỉ cho
có hai chữ.
Đình Tứ cười xoa xoa đầu cô bé: “Chúng ta đây không quấy rầy cháu và cô Lâm Mạn nữa, được không?”
Ánh mắt Tiểu Mộ Tuyết nhìn Đình Tứ đích nhu hòa rất nhiều, cô bé gật gật đầu.
Đình Tứ ngồi dậy.
“Hai vị, tôi nghĩ hiện tại không thích hợp nói chuyện nhiều với cô chủ nhỏ.


Nếu cô bé đã tỉnh, hai vị chắc chắn cũng tin lời của tôi đi, cô bé cũng không còn lo ngại.”
Bà cụ mím môi, vẻ mặt vô cùng lo âu.
Ngược lại không phải là lo lắng cho thân thể Mộ Tuyết, mà là thái độ cô bé đối với Lâm Mạn.
Có phải là Mộ Tuyết từ nhỏ thiếu tình thương của mẹ, cho nên mới đem Lâm mạn người đối cô bé không hề tốt, xem là người quan trọng hay không?
“Đình Tứ à, cháu nói thật với bà.

Bệnh tự kỉ này của Mộ Tuyết nếu đem mẹ cô bé ở bên cạnh cô bé, có phải sẽ càng khỏi nhanh một chút?”
“Đây là tất nhiên.”
Bà cụ nghe vậy chậm rãi vuốt cằm, bà ta phân phó bác Kiều:
“Đi đến nhà họ Dịch nói, để Dịch Thanh Vũ qua đây ở.”
“Cái này … Có cần hỏi qua Kỳ gia không?” Bác Kiều có chút khó xử.
Phải biết rằng.
Hiện tại Kỳ gia đối với Lâm Mạn này cực kỳ tốt, lúc này Dịch Thanh Vũ qua đây, chỉ sự sẽ chọc cho Kỳ gia không vui.
“Ta là vì Mộ Tuyết, không cần
trưng cầu sự đồng ý của Hàn Lâm.” Bà cụ lạnh lùng bổ sung câu: “Dịch Thanh Vũ cô ta muốn dựa vào đứa nhỏ để gả vào đây cũng có không dễ dàng như vậy, tôi không phải bà cụ hồ đồ.”
“Vâng, tôi sẽ đi ngay bây giờ.”
Bác Kiều rời đi.
Lâm Mạn càng dùng sức ôm lấy Tiểu Mộ Tuyết vào ngực.
Để Dịch Thanh Vũ đến Kỳ gia…
Kia Mộ Tuyết chẳng phải là sẽ kêu Dịch Thanh Vũ là mẹ sao?
Chỉ là nghĩ như vậy, Lâm Mạn cảm thấy lòng như đao cắt.

Đồng thời, càng thêm áy náy.
“Mộ Tuyết, thực xin lỗi.” Âm thanh cô khàn khàn, hốc mắt ừng đỏ nói.
Mộ Tuyết chỉ là ngoan ngoãn ghé vào trong ngực cô, vẫn không nhúc nhích, đáng yêu lại nhu thuận.
Bà cụ thấy thế, ánh mắt càng tối.
Đình Tứ chú ý tầm mắt của bà ta, ôn nhu mỉm cười nói: “Bà ơi, lúc ấy cháu ờ ngay bên cạnh Lâm
Mạn.


Cô ở dưới nước hẳn đã không còn ý thức để chú ý, là muốn đẩy Bắc Bắc cho cháu hay là Mộ Tuyết cho cháu.”
“Hừ.”
Bà cụ cũng không để ý, tự mình đi ra ngoài.
Đình Tứ lập tức đuổi theo bà ta.
Anh ta nhất định phải thuyết phục bà cụ, để cho Lâm Mạn lưu lại.

Anh ta không hy vọng Lâm Mạn rời khỏi Kỳ trạch.
Một khi Lâm Mạn đi, anh ta gần
như sẽ không còn cơ hội tự nhiên tiếp cận cô như thế.
Cái loại mùi hương này trên người cô…
Anh ta còn chưa có hoàn toàn nghiên cứu.
“Bà ơi.” Đình Tứ đưa bà cụ ra khỏi phòng bệnh, thuận tay đóng cửa lại: “Cảm giác của cháu đối Lâm Mạn này cũng không tệ lắm.

Cháu cùng tin cô ấy không phải là vì ham muốn cá nhân mà làm tổn thương tiểu thư nhỏ.”
“Xem phản ứng kia của cô ta bà cũng biết.” Bà cụ khinh miệt cười.
“Vậy sao bà…”
“Làm sao, cháu gái bà đi theo cô ta ra ngoài, hôn mê bất tỉnh suýt nữa mất mạng.

Bà không được tức giận sao?”

“Thật ra không phải không thể tức giận.

Chỉ là, một cái tát kia của bà, đánh vào mặt cháu cũng rất đau đấy.” Đình Tứ thở dài.
“Lâm Mạn này ngày thường đối với Mộ Tuyết cũng tính là chăm sóc.

Hàn Lâm nếu đã không có ý định để cô ta rời đi, bà tất nhiên cũng sẽ không đuổi việc cô ta.

Nhưng mà, Thanh Vũ cũng phải ở lại đây.”
“Cháu hiểu được.” Đình Tứ cúi đầu.
“Nhà họ Kỳ luôn được di truyền, chuyện của Lâm Mạn và Hàn
Lâm…”
“Bà nội, thật ra Hàn Lâm là vì bao che giúp cháu.

Người xem trọng Lâm tiểu thư cháu.”
Bà cụ ngước mắt liếc Đình Tứ một cái, lạnh lùng hừ một tiếng.