Một Thai Hai Bảo Tổng Tài Truy Bắt Cô Vợ Bỏ Trốn

Chương 87: Chương 87






“Ách, như thế cũng không sai.

Nhưng mà tòa án đã đem cái khế đất này cho tôi xử lí rồi, chỉ là chưa kịp đi làm di sản sang tên thôi.” Lâm Tri Thư có vài phần xấu hổ cười cười.
“Nếu đã như vậy, vậy trước tiên sang tên rồi nói sau.” Đình Tứ
đem khế đất đặt lên bàn.
Lúc này Lâm Mạn mới nhìn ra, trong ngày thường Kỳ Hàn Lâm rất ít khi đàm phán một mình, đại đa số công việc đều là Đình Tứ làm.
Dù sao Đình Tứ làm những việc này, vừa tự nhiên lại tiêu sái, không giống như có ý định từ trước.
“Sang tên không cần lo lắng, tôi có tòa án phán quyết.

Chỉ cần có ý muốn giao dịch, tùy thời tùy chỗ đều có thể.”
“Muốn cái gì?” Kỳ Hàn Lâm nói thẳng.
Anh từ trước đến nay không thích cong cong quẹo quẹo.
“Kỳ gia đúng là người sảng khoái, tôi thì cũng không nói ra giá khắp nơi.

Cùng Kỳ gia giao dịch nên mảnh đất này tôi để giá thấp hơn giá thị trường.

Nhưng tôi muốn toàn bộ cổ vật trong sản nghiệp tổ tiên.”
Lâm Tri Thư biết, muốn lấy đi khế đất căn bản là không thể.

Nhưng mà.
Những di vật trong đó sau này có thể phát huy.

Hơn nữa bà ta đã liên lạc xong với người mua nước ngoài.
Giá cả so với nhà sưu tầm trong nước còn cao hơn gấp năm lần!
Lâm Mạn nghe lời này, trong lòng nhất thời rất không dễ chịu.
Đây chính là một mảnh đất thấp hơn giá thị trường…
Giá trị phát triển trong tương lai, khẳng định so với di vật sản nghiệp tổ tiên đáng giá hơn.
Dù sao mặc dù giá trị di vật không ổn định, nhưng cổ vật là vật chết, không thể tạo thêm thu nhập.
Không giống như đất, có giá trị phát sinh.
Nếu bây giờ Kỳ Hàn Lâm đồng ý giao dịch, cô không còn biện pháp nào.
“Khế đất này, bà muốn bán bao nhiêu tiền?” Kỳ Hàn Lâm hỏi.
“Vốn dĩ giá trị của nó ước chừng hai trăm triệu, tôi chỉ muốn một trăm triệu thôi.” Lúc Lâm Tri Thư
nói ra giá tiền, tim cũng đang rỉ máu.
Đây chính là năm ngàn vạn đấy.
Nhưng mà, những cái cổ vật cộng lại, đủ để bổ khuyết vào năm ngàn vạn này.
“Đình Tứ, lưu lại phương thức liên lạc của bà ta.”
“Vâng, Kỳ gia.”
Khi Đình Tứ và Lâm Tri Thư lưu số, cảm xúc của Lâm Mạn rất xa sút.

Rõ ràng Kỳ Hàn Lâm đã đáp ứng cô sẽ đem cổ vật nộp lên cho nhà nước, đó cũng là tính toán ban đầu của anh.
Hiện tại anh chỉ vì một mảnh đất liền vứt bỏ sao?
Cô không thể tổ chức cho Kỳ Hàn Lâm kiếm tiền.
Nhưng trong lòng quả thật không thoải mái.
Chợt, cổ tay cô bị người bên cạnh người nắm chặt.
“Đi thôi.”
Lâm Mạn cúi đầu bị anh dẫn đi, lòng có chút không yên.
Đi mấy bước, Lâm Mạn lảo đảo một cái, suýt nữa ngã trên mặt đất.
Kỳ Hàn Lâm dừng bước lại, quay đầu nhìn một cái.
Cô mím môi rũ mắt, trên trán toát ra một giọt mồ hôi lạnh.

Lại nhìn mắt cá chân đã muốn sưng đỏ của cô, tựa hồ là bởi vì lảo đảo lúc nãy.
Kỳ Hàn Lâm nhíu mi: “Cô thật đúng là phiền toái.”
Lâm Mạn không yên lòng, căn bản không có trả lời anh.
Kỳ Hàn Lâm đơn giản ôm ngang cô vào ngực, đi đến về phía xe.
Lâm Mạn nghe được hơi thở trên người anh, rốt cục có gan hỏi: “Cổ vật này, không phải anh nói muốn lên giao cho nhà nước sao? Tại sao phải đáp ứng giao dịch Lâm Tri Thư? Có phải anh thay đổi chủ ý rồi không?”
Tuy rằng, lúc cô hỏi, thanh âm còn có chút run rẩy.

Nhưng cuối cùng một chữ cũng không kém mà đem lời nói hết.
Kỳ Hàn Lâm lúc này vừa khéo đến bên xe, anh buông Lâm Mạn xuống, mở cửa xe rồi ném cô vào.
Lâm Mạn bị đau ngược lại hít một hơi khí lạnh.

Còn chưa kịp phản ứng, người đã bị Kỳ Hàn Lâm gắt gao đặt dưới thân.