Lâm Mạn càng nói càng tức.
Tên trên giấy tờ đất, là cô đấy.
Cô còn chưa có điên cuồng nắm lấy lông con dê Kỳ Hàn Lâm này
mà vuốt ve đâu.
Những người khác dựa vào đâu chứ?
Con ngươi luôn luôn lạnh lùng của Kỳ Hàn Lâm hơi sáng lên.
Lợi hại.
Lần đầu tiên có người đau lòng tiền của anh.
“Cho dù là tám con số, bất quá cũng là một con số mà thôi.” Kỳ Hàn Lâm chậm rãi đi đến bên người cô, đem Tiểu Mộ Tuyết đang ngủ đặt vào lòng cô.
Lâm Mạn nhìn thấy khuôn mặt
trắng noãn của Tiểu Mộ Tuyết.
Trong nháy mắt, tâm tình tốt lên không ít.
Mày cô hơi cong lên: “Tiểu công chúa đây là đang ngủ sao?”
Hai mắt nhắm lại, lông mi cong theo hô hấp chậm rãi rũ xuống, thoạt nhìn vô cùng đáng yêu.
“ừ.” Kỳ Hàn Lâm hoàn toàn buông tay, đem đứa nhỏ đặt vào lòng cô.
Vừa vào lòng của Lâm Mạn, cơ thể căng thẳng của Tiểu Mộ Tuyết hoàn toàn buông lỏng, ngủ còn an ổn hơn hồi nãy nữa.
Lâm Mạn ôm cô nhóc ổn định, rồi mới hồi tưởng lại lời Kỳ Hàn Lâm vừa nói.
Cô nhất thời có chút im lặng: “Kỳ gia, nhiều tiền cũng không thể lãng phí.
Mỗi một phân tiền đều là tự anh vất vả kiếm về, không thể cho người khác lung tung.”
“Cô có biện pháp giải quyết tốt hơn sao?”
“Ta…”
“Cứ quyết định như vậy đi.”
Kỳ Hàn Lâm liền xoay người đi, chỉ là, khóe môi hơi lộ ra ý cười.
Nhiều năm như vậy, anh đã chơi chán cái trò kiếm tiền, xem đủ ngươi lừa ta gạt.
Hiện nay, có nhiều hơn một ‘Người giúp việc’ ở bên cạnh, ngược lại cũng rất thú vị.
Vì thế, mặc dù là tiêu một ít tiền cũng không sao.
Thứ anh không thiếu nhất, chính là tiền.
Lâm Mạn nhìn bóng dáng cao ngạo của Kỳ Hàn Lâm, khẽ thở dài.
Hy vọng trước ba giờ chiều, cô có thể nghĩ được biện pháp vẹn toàn đôi bên.
Lâm Mạn gửi một tin nhắn cho Lâm Tri Thư, hẹn bà ta ở ‘Nhà
hàng Tây Bank Western’ dùng trà chiều, cũng đặc biệt ghi rõ là nhà đầu tư cũng sẽ đi,
“Dì biết rồi, vẫn là Mạn Mạn của chúng ta làm việc đáng tin nhất.
Con yên tâm, dì đã ra tay thì nhất định sẽ cầm họp đồng mua bán nhà về, không để con ăn một chút thiệt thòi nào!”
“Cảm ơn dì.” Lâm Mạn cứ như vậy mà hồi âm, trong lòng lại thơ ơ và chết lặng.
Sợ là lấy được hợp đồng mua bán nhà, người đầu tiên mà Lâm Tri Thư nhằm vào chính là cô đi.
Hẹn với dì xong, Lâm Mạn muốn đi tìm Kỳ Hàn Lâm báo cáo.
Đẩy của ra thư phòng, lại nhìn thấy Đình Tứ cũng đang ở đó.
Kỳ Hàn Lâm thấy cô tiến vào, chỉ chỉ danh thiếp trên bàn: “Vừa khéo, hỏm nay Đình Tứ cũng đi cùng chúng ta.
Lúc cô chọn món, nhớ gọi phần bốn người.”
“ò… Được” Lâm Mạn đáp lại, cầm danh thiếp yên lặng lui ra ngoài.
Của khép lại.
Đình Tứ chống đầu nhìn Kỳ Hàn
Lâm: “Cô ấy không phải là bảo mẫu của con gái cậu sao? Sao mà tôi thấy, hình như quan hệ với cậu cũng không tệ.”
“Tôi là của chủ cô ấy, có vấn đề gì sao?”
“Không có vấn đề, chính là đơn thuần nhắc nhở mà thôi, phụ nữ là loại sinh vật nguy hiểm, đừng để bị lừa.”
“Cô ấy lừa tôi? Não cậu hỏng rồi à?” Kỳ Hàn Lâm tàn nhẫn chế nhạo.
Đình Tứ không giải thích, chỉ là
thần bí mỉm cười.
Rất nhanh, ba giờ chiều.
Kỳ Hàn Lâm đem chìa khóa xe đưa cho Lâm Mạn, đề cô lái xe.
Ngón tay Lâm Mạn run rẩy tiếp nhận, trong lòng vô cùng bối rối.
Bởi vì trước kia Vân Vi đụng người, cô bị Vân Lương và Từ Thu Nhã đẩy ra kết tội, cho nên cô là không có bằng lái.
Lần này thì tốt rồi, muốn cô lái xe, lỡ dọc đường…
Kỳ Hàn Lâm thấy cô lề mề, không
kiên nhẫn nói: “Cô không biết lái sao?”
“Tôi biết, Kỳ gia, bây giờ tôi đi liền.”