Dịch Thanh Vũ hung hăng đóng cửa lại.
Lâm Mạn sờ sờ chỗ lủng trên khăn lụa, có vài phần bất đắc dĩ.
Nếu Dịch Thanh Vũ biết, ‘Anh Hàn Lâm’ mà cô ta tâm tâm niệm niệm,
vừa rồi đang mãnh liệt nhìn chằm chằm cô, nói không chừng sẽ càng phẫn nộ hơn.
“Haiz, đời người …”
Lâm Mạn trực tiếp đi về phía ghế sô pha.
Trước có Kỳ Hàn Lâm sau có Đình Tứ, còn có Dịch Thanh Vũ và Kỳ Hàn Nguyệt.
Cuộc sông này, ngày ngày trôi qua thật đúng là kích thích.
Không có ghim cài nước hoa, Lâm Mạn dứt khoát sẽ không ra khỏi phòng, dù sao Mộ Tuyết buổi chiều phải ngủ trưa, cô không ra cũng không có việc gì.
Ai ngờ, lúc bốn giờ chiều, Kỳ Hàn Lâm gửi thông tin đến, bảo cô sau bữa cơm chiều đến phòng ngủ của anh, xoa bóp cho anh.
Nhưng lại đặc biệt ghi chú, bảo cô sau khi tắm rửa đốt hương, thì vào phòng anh.
“Nhiều chuyện thật.
” Lâm Mạn vô tình phun lời mỉa mai, ném điện thoại sang một bên.
Cô cúi đầu ngửi ngửi, một mùi thơm kì lạ rất rõ ràng và nồng nặc, xông
thẳng vào xoang mũi.
Cô thế này thì làm sao đi tắm rửa?
Đừng nói là đụng tới quản gia, lái xe các loại nam người hầu, này Anh người làm nữ nhân nghe cũng hội cảm thấy kỳ quái đi.
Lúc Lâm Mạn đang nhức đầu, Đình Tứ gọi điện thoại đến.
“Lần trước đáp ứng làm thuốc mỡ cho cô, ta đã làm xong rồi, cỏ muốn thử một chút không?”
“Thuốc mỡ?” Lâm Mạn ngẩn.
“Thuốc mỡ thể giúp cô che đi mùi
thơm trên người.
Cô rất cần cái này!
Lâm Mạn: “Bây giờ anh có tiện mang tới cho tôi không? Bởi vì một chút nguyên nhân đặc biệt, ghim cài của tôi không tìm thấy, cho nên…”
“Được.
” Đình Tứ sảng khoái đáp ứng.
Một lát sau.
Đình Tứ gõ cửa.
Lâm Mạn vừa mở cửa ra, liền ngửi thấy mùi hương thảo dược vô cùng ôn hòa và mát mẻ, cùng loại với bạc hà nhưng êm dịu hơn so với bạc hà.
Hơn nữa so với nước hoa, mùi của thuốc mỡ này càng không dễ bị phát hiện, không kém bao nhiêu so với dầu xả có nhiều mùi hương thảo mộc khác.
“Cảm ơn anh, bác sĩ Đình Tứ.
” Lâm Mạn rất cảm kích tiếp nhận thuốc mỡ.
“Cô dùng trước, nhớ rõ vị trí bôi không nên chạm vào nước, nếu như tắm rửa xong thì phải lau khô rồi mới có thể bôi lên.
”
“Được.
”
Nhìn thấy bộ dạng cao hứng của Lâm Mạn, Đình Tứ cũng nhếch miệng một cái.
Lâm Mạn chợt nhớ tới, mặc kệ Đình Tứ thế nào, cũng xem như là giúp cô một việt lớn, đê anh ta trở về tay không thì không được tốt lắm.
“Anh chờ tôi một chút.
” Lâm Mạn vội vàng chạy vào trong.
.