Chẳng lẽ là…
Trong đầu Lâm Mạn toàn là ý tưởng kỳ quái.
Trong đầu lại vang lên âm thanh lạnh lùng quyến rũ của người đàn ông: “Màn trò chơi này, tôi hy vọng cô có tư cách cùng tôi chơi lâu một chút, đừng khiến tôi chán quá nhanh.
”
Kỳ Hàn Lâm lách người xuống lầu đì về phía thư phòng.
Trên hành lang dài chỉ còn một mình Lâm Mạn.
Cô dựa vào vách tường, thở từng ngụm từng ngụm lớn, loại cảm giác trống rỗng và cô đơn ép cô thở không nổi.
Cô không muốn chơi trò chơi gì với anh, cũng không muốn khiến anh cảm thấy cô thú vị.
Nhưng, giống như là nhiệm vụ trời giao vậy, căn bản là không có cách nào cự tuyệt.
Chuyện đã phát sinh, ai cũng không thể thay đổi.
Thẳng đến khi Lâm Mạn rời khỏi hành lang dài, Đình Tứ mới chậm rãi đi qua góc cua, đi đến phòng của bà cụ.
Anh ta không lựa chọn chống lại Lâm Mạn, là sợ chính mình sẽ chất vấn cô.
Anh ta không muốn ép cô lựa chọn nhanh như vậy.
Ngoài mặt nhà họ Kỳ biểu hiện ra vẻ gió êm sóng lặng, nhưng thực ra các thế lực ở khắp nơi đã sớm âm thầm dây dưa.
Anh ta cùng với cô, trước tiên đều nghĩ biện pháp sống sót ở trận ở trong vũng nước này.
Buổi chiều.
Lâm Mạn nhìn thấy có rất nhiều video dạy học trong hộp thư, cả người đều ngơ ra.
Báo cáo tài chính và kinh tế trong và ngoài nước, bản từ điển của cuốn sách chuyên nghiệp chân chính, tư liệu về phương diện giáo dục trẻ con, còn có danh sách các bậc thầy về món ngọt v.
v.
“Xem hết toàn bộ những thứ này, mình cũng phải sáu mươi tuổi rồi đi…” Lâm Mạn cạn lời.
Kỳ Hàn Lâm có phải muốn cô phát triển toàn diện về đạo đức, trí tuệ, thể dục, nghệ thuật hay không?
Quả thực có độc.
Cốc cốc cốc——
Ngay khi Lâm Mạn cảm thán Kỳ Hàn Lâm không phải người, tiếng người gõ cửa vang lên.
Cô đứng dậy mở cửa ra, Dịch Thanh Vũ một thân áo đầm màu trắng, tóc thả tùy ý, tao nhã lại ung dung đang đứng ở cửa.
“Dịch tiểu thư?” Lâm Mạn có chút kinh ngạc khi cô ta đến.
“Cha tôi sẽ lập tức tới bàn hôn sự với anh Hàn Lâm, cô tốt nhất đừng xuất hiện trước mắt anh ấy.
” Dịch Thanh
Vũ lấy tư thái từ trên cao nhìn xuống, ra lệnh cho Lâm Mạn.
“Vâng.
”
“Còn nữa, mặc kệ Kỳ Hàn Lâm đối với cô và Lâm Bắc Thần tốt như thế nào, cô đều phải nhớ kỹ cho tôi rằng Mộ Tuyết là của con gái của tôi, nếu không cô đừng nghĩ sẽ được ở lại trong cái nhà này nữa!”
Lâm Mạn thở dài: “Vâng.
”
Dịch Thanh Vũ nhìn cái ghim cài nước hoa trước mặt ngực cô, nhất thời cảm thấy vô cùng tức giận.
Nếu như không phải là Kỳ Hàn
Nguyệt nói, cô ta thật đúng là không biết cái ghim cài này là do Kỳ Hàn Lâm tặng cho Lâm Mạn.
Dịch Thanh Vũ đưa tay trực tiếp lấy ghim cài nước hoa đi: “Thứ không thuộc về cô, tốt nhất cũng đừng can thiệp vào!”
Phanh—–.