“A Tứ, anh có phải không còn chuyện gì không? Có thể nói chuyện với em được không?” Kỳ Hàn Nguyệt ôm cánh tay của Đình Tứ, trên mặt cười
tươi như hoa.
“Được.
” Đình Tứ cũng cười với cô ta.
Toàn bộ quá trình, Lâm Mạn như là một người trong suốt vậy, nhìn bọn họ tình chàng ý thiếp rời đi.
Thẳng đến khi cửa đóng lại.
Trong lòng Lâm Mạn không hiểu có chút…
Hừ.
Đàn ông đều là cún.
Luôn miệng nói cái gì mà thích cô, kết quả quay đầu liền tình chàng ý thiếp
với người phụ nữ khác.
Cũng may là cô cũng không thèm để ý Đình Tứ kết giao với người nào, nếu không vào lúc này nhất định sẽ rất khó chịu.
“Xem ra, tôi có thể xem xét gả Kỳ Hàn Nguyệt cho Đình Tứ, như vậy cô liền có thời gian lĩnh ngộ thật tốt sức hấp dẫn của tôi.
”
Bên kia, âm thanh mát lạnh đầy châm chọc của Kỳ Hàn Lâm vang lên.
Lâm Mạn mặc kệ anh, đi đến ghế sô pha ngồi xuống: “Kỳ gia, anh ngủ đi, ba tiếng sau tôi sẽ đút nước cho anh.
”
Năng lực nghiệp vụ của cô mạnh như vậy đấy.
Lúc trước còn cùng anh dây dưa với nhau, hiện tại lại có thể làm tốt mọi thứ mà một người bảo mẫu phải làm.
Dù sao chỉ cần Kỳ Hàn Lâm không làm ra những chuyện kỳ quái với cô, ở dưới một mái hiên cùng với anh, cô cũng không có vấn đề gì.
“ừ.
”
Kỳ Hàn Lâm liền ngủ.
Lâm Mạn rãnh rỗi nhàm chán liền cầm điện thoại lên mạng, tắt âm xem cách hướng dẫn nấu ăn.
Vừa vặn tủ trên đầu giường của Kỳ Hàn Lâm có giấy và bút liền lấy tới ghi chép lại.
Cả buổi tối.
Lâm Mạn không có ngủ, canh giờ cho Kỳ Hàn Lâm ngủ.
Cứ thế cho đến bảy giờ thật sự là mệt không chịu được, dựa vào ghế sô pha ngủ thật say.
Khi Kỳ Hàn Lâm mở mắt ra, đúng bảy giờ mười lắm phút.
Giờ sinh học của anh luôn rất chính xác.
Ngày xưa là cũng là giờ này, hiện giờ bị thương dày vò một đêm, cũng là giờ này.
Anh rửa mặt xong, vừa thay đồ thì liền nhìn thấy Lâm Mạn đang ngủ.
Anh vốn định đi tới bảo cô dậy.
Nhưng nhìn đến chữ trên giấy cùng với video vẫn đang lập lại.
Ngay lập tức, trong lòng có chút… Thương tiếc.
Anh nghe Bác Kiều nói, trước khi làm bảo mẫu, có nhiều món Lâm Mạn cũng không biết làm, cũng chính vì gần đây vẫn luôn đột phá, mới có thể mang ra những món điểm tâm ra dáng ra hình thế này.
Ngược lại cũng vất vả cho cô rồi.
Dựa vào sắc đẹp của cô, thật ra cô có thể trải qua cuộc sống hào nhoáng và ung dung hơn.
Kỳ Hàn Lâm cúi người bế cô lên, đặt lên giường của mình, đắp chăn cho cô.
Hô hấp của cô gái nhỏ phập phồng, mi tâm hơi nhăn lại.
Ngón tay dài của Kỳ Hàn Lâm dừng trên hai bên lông mày của cô.
Cô là có chuyện phiền lòng?.