Thẩm Phồn Tinh lập tức buông muỗng cơm, "Dì ơi, dì nói mẹ như vậy là không được đâu! Con không làm bạn với dì nữa! Bây giờ con sẽ tuyệt giao với dì!"
Vì nói quá phẫn nộ, Thẩm Phồn Tinh lỡ phun ra hai hạt cơm.
Thẩm lão phu nhân vội vàng lấy khăn ăn lau miệng cho cậu nhóc.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Thẩm Phồn Tinh đỏ bừng, cảm thấy hành động phun cơm vừa rồi đã làm mất đi khí thế, ánh mắt lảng tránh, trông như sắp khóc đến nơi.
Hai người anh trai đương nhiên sẽ không trơ mắt nhìn em gái chịu thua.
Con cái nhà bọn họ, có thể thua người nhưng không thua trận!
Ba đứa trẻ đều không ăn cơm nữa, nhất quyết muốn tuyệt giao với Lê Dao!
"Ôi chao, vậy thì không được. Là dì sai rồi, đều là lỗi của dì, dì xin lỗi mẹ con, được không?" Lê Dao cười ngặt nghẽo.
Thẩm Nhất Nhất dùng lòng bàn tay vỗ nhẹ lên trán từng đứa trẻ, "Là mẹ tự mình ăn cơm không cẩn thận, mải xem điện thoại nên mới bị bỏng lưỡi, sao các con có thể hung dữ với dì như vậy? Chúng ta không thể là những đứa trẻ không phân biệt đúng sai."
"Mẹ, chúng con có thể phân biệt đúng sai." Cố Ân Nặc nói chắc nịch, "Ai nói tốt cho mẹ thì là bạn của chúng con, ai trách mắng mẹ thì là kẻ thù của chúng con!"
Thẩm lão phu nhân vội vàng gắp thức ăn cho bọn trẻ, "Thôi thôi các tiểu tổ tông, ăn cơm cho ngoan nào. Dì con chỉ đang nói đùa với mẹ con thôi, ba vị tiểu tướng quân ở đây canh giữ, ai dám bắt nạt mẹ con chứ."
Thấy bọn trẻ đã được dỗ dành, nhưng Lê Dao vẫn nhớ đến vẻ mặt khó xử của Thẩm Nhất Nhất khi xem điện thoại lúc nãy.
"Ai nhắn tin cho cậu vậy? Nhìn cậu nhíu mày thành chữ “xuyên” rồi kìa! Người ta cũng thật là, không biết chọn thời điểm gì mà nhắn tin." Lê Dao nói.
Thẩm Nhất Nhất ấp úng.
Lê Dao nhìn ra manh mối, lộ vẻ lo lắng, "Gặp chuyện gì sao?"
Thẩm Nhất Nhất thản nhiên nói, "Hình như WeChat của Cố Hồng Việt bị hack rồi."
Lê Dao: "Hả? Không thể nào? Ai lại muốn c.h.ế.t đến mức đi hack đồ của anh ta chứ?"
Thẩm Nhất Nhất không trả lời, sắc mặt vẫn có chút kỳ quái.
Lê Dao đột nhiên cười gian xảo, "Có phải anh ta nói gì đó bất thường khiến cậu nghi ngờ anh ta bị hack không?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mot-thai-hai-bao-co-tong-theo-duoi-vo-that-khac-thuong-myhi/chuong-687.html.]
Thẩm Nhất Nhất tiếp tục im lặng.
Thấy cô như vậy, Lê Dao biết ngay mình đoán đúng, không khỏi tiếp tục hỏi: "Cho tôi xem nào, anh ta nhắn gì vậy?"
Thẩm Nhất Nhất không nói hai lời liền úp điện thoại xuống.
Lê Dao: "Này này này! Còn coi tôi là bạn không đấy? Trước mặt tôi có gì mà phải giấu giếm chứ! Chẳng lẽ anh ta nhắn..."
Người già và trẻ con đều ở đây, Lê Dao dù có điên đến đâu cũng không đến mức nói đùa tục tĩu trước mặt bọn họ.
Cô lấy cớ rót trà cho Thẩm Nhất Nhất, ghé sát tai cô, nhỏ giọng hỏi: "Nhắn... yêu đương à?"
Thẩm Nhất Nhất nghiêng mặt đi, dở khóc dở cười trừng mắt nhìn cô.
Lê Dao lập tức ngộ ra, "Quả nhiên là vậy! Quả nhiên mặt trời mọc đằng tây, đáng nghi bị hack thật!"
Thẩm Nhất Nhất nhấp một ngụm trà, lại nghe thấy Lê Dao đột nhiên đổi giọng.
"Nhưng mà tôi chưa từng thấy anh ta lúc bình thường như thế nào, ai biết được có phải là sở thích nho nhỏ giữa hai vợ chồng hay không... Hừ hừ, có người trước kia còn nói với tôi là không cảm nhận được tình yêu cơ đấy, lừa người! Rõ ràng là bậc thầy Versailles!" Lê Dao hậm hực nói.
Lúc này cô đã tự tưởng tượng ra toàn bộ nội dung cuộc trò chuyện màu hồng phấn, nhịn không được lẩm bẩm, "Không nhìn ra nha, hóa ra anh ta lại có nội tâm cuồng nhiệt như vậy!"
Thẩm Nhất Nhất suýt chút nữa bị sặc nước trà, "... Nhỏ tiếng thôi. Anh ấy, anh ấy lúc nào cũng vậy mà."
Lúc hai người họ đang thì thầm to nhỏ, màn hình điện thoại của Thẩm Nhất Nhất lại sáng lên vài lần.
Bởi vì Cố Hồng Việt vẫn đang nhắn tin tới: 【Nhà em lại giục kết hôn à?】
【Em cứ nói...】
【Nói với bọn họ...】
【Em phải tìm được người như vậy...】
【Mới kết hôn...】
【Hiểu chưa?】