Sắc mặt Tần Lập Hạo không có nhiều thay đổi.
Chuyện bát tự còn chưa vạch, anh ta không cần phải tốn nhiều tâm tư suy nghĩ.
Anh ta vẫn cho người tìm kiếm tung tích của Amelia, nhưng kết quả có vẻ không khả quan.
Lúc trước, khi họ quen biết nhau ở nước ngoài, Amelia từng nói, người nhà cô ấy đều đoản mệnh, rất ít người sống quá 40 tuổi.
Gần đây, một số thông tin báo cáo cho thấy nơi Amelia thường xuyên lui tới nhất trong một năm trở lại đây là bệnh viện.
Chỉ là, cô ấy có nhiều thân phận, lại sống ở khu chợ đen nước ngoài, không biết có phải đang trốn tránh kẻ thù nào không, tung tích bấp bênh, mãi vẫn chưa tìm thấy người.
Tần Lập Hạo vẫn hy vọng tìm được cô ấy càng sớm càng tốt.
Anh ta không đoán được lý do lúc trước Amelia không mang theo con đến tìm mình, nhưng nếu bây giờ cô ấy gặp Tiểu Bồ Đào, nhất định cũng sẽ yêu thương đứa trẻ này giống như anh ta.
Đến lúc đó, anh ta có thể cung cấp cho hai mẹ con một môi trường an toàn thoải mái, để Amelia ở bên cạnh Tiểu Bồ Đào, cùng con khôn lớn.
Tuy nhiên, anh ta đương nhiên sẽ không đề cập đến dự định của mình với cha.
Tương tự, Tần lão gia biết được Tần Lập Hạo vẫn cho người tiếp tục tìm kiếm tung tích của Amelia, liền âm thầm ra lệnh dừng hành động của họ.
"Sắp tới là người sẽ kết hôn với tiểu thư nhà họ Chu rồi, nếu không dứt bỏ quá khứ, vì thế mà đắc tội với nhà họ Chu, kết cục cũng chẳng khác gì đắc tội với nhà họ Cố!"
…
Buổi tối trước khi đi ngủ, Thẩm Nhất Nhất lề mà lề mề, hết sờ đông rồi lại chạm tây, mãi không chịu lên giường.
Cố Hồng Việt ngồi một bên đọc sách, nửa tiếng trôi qua cũng chỉ mới đọc được ba trang, nếu người ngoài không biết chuyện chắc sẽ hiểu lầm trình độ đọc hiểu tiếng Anh của vị Cố tổng này.
Anh biết Thẩm Nhất Nhất cố tình không lên giường.
Nhưng cô ấy đang trốn tránh cái gì?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mot-thai-hai-bao-co-tong-theo-duoi-vo-that-khac-thuong-myhi/chuong-531.html.]
Anh cũng không phải là người không có kiến thức.
Lúc trước trong thời gian hưởng tuần trăng mật, là do anh không biết cô ấy đang mang thai, cho nên mới động vào cô ấy vài lần.
Bây giờ đã xác định có thai, hơn nữa thai nhi còn nhỏ tháng, anh sao có thể làm ra chuyện cầm thú mà ăn cô ấy chứ?
Ngay lúc anh gấp cuốn sách lại, Thẩm Nhất Nhất rốt cuộc cũng lên tiếng, nói ra những lời đã ấp ủ từ lâu.
"Ngày mai không phải là ngày đẹp để đi chụp ảnh cưới sao? Nhưng em lại đột xuất hẹn gặp hai studio nghệ sĩ, muốn bàn bạc về việc hợp tác." Thẩm Nhất Nhất cầm điện thoại, trên màn hình là danh sách các ngôi sao tiềm năng mà hai người bạn thân của Cố Nhược Dao gửi đến.
Những người trong danh sách này, nửa người nửa "ma", e rằng có một số người rất khó mời được, cho nên cô muốn ngày mai đi thử vận may trước.
Nếu trận đầu giành thắng lợi, thì đó sẽ là động lực rất lớn cho quá trình công tác tiếp theo.
Nếu không thuận lợi, cũng có thể chuẩn bị phương án dự phòng trước, kịp thời điều chỉnh chiến lược.
Đây là chương trình giải trí đầu tiên cô chính thức quay trở lại, không nói đến việc có bao nhiêu cặp mắt đang dõi theo, ít nhất cô cũng phải xứng đáng với trình độ bình thường của bản thân.
Mà muốn nộp một bài thi đạt yêu cầu, thì phải dồn toàn tâm toàn ý vào đó.
Người phụ trách studio nghệ sĩ ngày mai nhất định phải gặp, nhưng ảnh cưới có thể chụp hay không cũng được.
Cân nhắc kỹ lưỡng, cô đương nhiên phải tạm hoãn việc chụp ảnh cưới.
Vốn dĩ cũng không phải là chuyện gì to tát, nhưng cô cảm thấy Cố Hồng Việt rất mong chờ được đi chụp ảnh cưới, chỉ sợ sau khi mình nói ra, sẽ phải chứng kiến vẻ mặt lạnh lùng của anh, áp lực tâm lý giống như quả cầu tuyết, càng lăn càng lớn.
Cuối cùng cũng nói ra khỏi miệng, cả căn phòng yên tĩnh như không có người sống.
Thẩm Nhất Nhất thầm thở dài trong lòng, nghĩ thầm, ngày mai chắc vẫn phải đi chụp ảnh cưới.
Vấn đề là phải suy nghĩ xem, làm thế nào để trở thành bậc thầy quản lý thời gian...
"Vậy thì không chụp nữa." Cố Hồng Việt đột nhiên lên tiếng, cắt ngang dòng suy nghĩ miên man của Thẩm Nhất Nhất.