"Gửi đến Hoa Thịnh Danh Đế ạ?" Từ Tiêu lại xác nhận một lần nữa.
Cố Hồng Việt nhướng mày, "Có vấn đề gì sao?"
"Không có!"
Từ Tiêu vội vàng im lặng, nhưng trong lòng anh ta lại không thể nào hiểu nổi: Tại sao trên phương diện tranh giành con cái, tổng giám đốc lại thua Thẩm Nhất Nhất?
Điều này thật sự không có lý.
Hơn nữa, nhìn từ việc anh ấy suýt chút nữa đã bao trọn nửa khu đồ chơi, có vẻ như anh ấy thua một cách tâm phục khẩu phục.
Đã là tổng giám đốc nhà mình có thể thua nổi, anh ta chỉ là một trợ lý, đương nhiên không có ý kiến gì!
Chiều tối, Thẩm Nhất Nhất trở về nhà ở Hoa Thịnh Danh Đế.
Bọn trẻ nghe nói cô tối qua đã trải qua cơn bão lớn, liền thi nhau hỏi han cô xem cơ thể có sao không.
"Mẹ không sao cả, mẹ là siêu nhân mà." Thẩm Nhất Nhất cười nói.
Thẩm Phồn Tinh giẫm lên ghế sofa, nhẹ nhàng sờ lên mặt Thẩm Nhất Nhất, lại sờ lên trán cô, dùng giọng điệu của một bác sĩ chuyên nghiệp nói: "Ừm, không bị sốt rồi."
Thẩm Nhất Nhất ôm lấy con gái, hôn lên khuôn mặt nhỏ nhắn của cô bé.
Theo thói quen thường ngày, con gái sẽ nũng nịu trong lòng cô, để cô kể lại những chuyện xảy ra trong mấy ngày đi công tác bằng giọng điệu dí dỏm.
Thế nhưng, Thẩm Phồn Tinh hôm nay lại giống như đang vội vàng muốn đi làm việc gì đó, còn chưa để Thẩm Nhất Nhất nói được hai câu, đã vội vàng đẩy mẹ ra, nhảy phốc xuống ghế sofa, chạy về phía phòng.
"Đi đâu đấy?" Thẩm Nhất Nhất không túm được Thẩm Phồn Tinh, chỉ có thể nhìn về phía hai cậu con trai.
Thẩm Cảnh Trừng đang đeo balo, dáng vẻ nhỏ nhắn thần thần bí bí, "Lát nữa mẹ sẽ biết."
Còn Cố Ân Nặc bên cạnh lại mang vẻ mặt khó hiểu, liên tục đánh giá Thẩm Nhất Nhất.
Thẩm Nhất Nhất kéo Cố Ân Nặc đến bên cạnh, chọc chọc vào chóp mũi cậu bé hỏi: "Con nhìn mẹ bằng ánh mắt gì vậy?"
"Mami, tối qua mẹ ngủ với ba phải không?" Cố Ân Nặc thản nhiên hỏi.
Thẩm Nhất Nhất không kịp phản ứng, bị nước bọt của chính mình sặc, ho khan dữ dội.
A Hi đang đắp mặt nạ đi từ trên lầu xuống, vừa hay chứng kiến cảnh tượng này.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mot-thai-hai-bao-co-tong-theo-duoi-vo-that-khac-thuong-myhi/chuong-155.html.]
Tuy nhiên, cô ấy không nghe rõ Cố Ân Nặc nói gì, chỉ thấy Thẩm Nhất Nhất bị dọa sợ, vội vàng hỏi: "Nặc Nặc, con vừa nói gì thế, nói lại cho mẹ nuôi nghe xem nào."
"Con nói mẹ và… Ưm." Nói được một nửa, miệng Cố Ân Nặc đã bị Thẩm Nhất Nhất bịt chặt.
Thẩm Nhất Nhất lắc đầu lia lịa với con trai, ra ý bảo cậu bé bình tĩnh lại.
Đôi mắt Cố Ân Nặc mở to tròn xoe, cậu bé không cảm thấy lời mình nói có vấn đề gì.
Ba và mẹ ngủ với nhau, chẳng phải là chuyện bình thường sao?
Tại sao mẹ lại không cho nói?
Thẩm Nhất Nhất càng che giấu, A Hi lại càng thêm tò mò.
Cô ấy đi thẳng tới, nắm lấy tay Cố Ân Nặc, "Nào, mẹ nuôi ủng hộ con, con cứ nói đi."
Thẩm Nhất Nhất không che giấu cũng không được, mà che giấu cũng không xong, chỉ có thể đặt hy vọng vào con trai, xem cậu bé có bằng lòng vì ánh mắt cầu xin của mình mà im lặng hay không.
Cố Ân Nặc cũng không phải cố ý muốn đối nghịch với mẹ.
Cậu bé nghĩ, mẹ không muốn mình nhắc đến chuyện này, nhất định là có lý do của mẹ.
Vậy thì không nói chuyện này nữa.
A Hi nhìn thấy ánh mắt lấp lóe của Cố Ân Nặc, liền vững vàng tung ra đòn sát thủ.
Cô ấy nhỏ giọng hỏi: "Con muốn nói chuyện của ba mẹ phải không?"
Mấy ngày nay, bọn họ ở nhà thường xuyên chơi trò chơi "YES OR NO", từ lâu đã hình thành sự ăn ý.
Khi A Hi hỏi như vậy, Cố Ân Nặc liền theo bản năng gật đầu.
A Hi như có điều suy nghĩ.
Ngay lúc cô ấy đang vắt óc suy nghĩ câu hỏi tiếp theo, Cố Ân Nặc đột nhiên linh quang lóe sáng.
Cậu bé đã nghĩ ra một cách diễn đạt vừa không cần nói ra câu mà mẹ không thích, lại vừa có thể để mẹ nuôi hiểu được tình hình.
"Con ngửi thấy mùi của ba trên người mẹ." Nói xong, hai mắt Cố Ân Nặc sáng rực.
Cậu bé cảm thấy mình nói chuyện ngày càng có phong cách của cô út rồi!
Cô út từng nói, đây gọi là nghệ thuật nói chuyện!