Một Thái Giám Xông Thiên Hạ

Chương 62: Thần Công Ưng Trảo






Một Thái Giám Xông Thiên Hạ Tác Giả : Tuyết Lý

Chương 62: Thần Công Ưng Trảo

Dịch: Masta4ever Nguồn: Sưu Tầm


Vẻ mặt tên nam tử trung niên hắc y có chút khó coi, nhưng hắn đã cho ra quyết định. Tuy bị đám kỵ binh hung hãn ở phía sau đuổi kịp thì nhiệm vụ bắt Bạch Bồ Tát sẽ tan thành bọt nước nhưng hắn vẫn lặng lẽ tính toán khoảng cách, chỉ cần hắn kịp thời bắt được Bạch Bồ Tát , sau đó dựa vào đám tuấn mã vượt xa đám kỵ binh ở phía sau thì kịp thời thoát khỏi đây sẽ không phải là vấn đề.


Ba phương dùng tốc độ cực nhanh phóng đến nhưng tốc đội của Bạch Bồ Tát và tên nam tử trung niên là nhanh nhất, sau đó đến đám kỵ sĩ của tên nam tử trung niên, cuối cùng là đám kỵ binh sơn tặc. Lúc này binh sĩ trên thành được lệnh chuẩn bị bắn tên, một kẻ đang giơ tay lên cao. Vì đề phòng công kích sóng âm của Bạch Bồ Tát mà đám binh sẽ đều che tai của mình lại, dùng tay phát lệnh, bàn tay hạ xuống, những tiếng buông cung muốn lấy tính mạng của kẻ khác chợt vang lên. Sau khi đại chiến Hán Cô thành, nhờ đám sơn tặc Hậu Bạch Y được Nhị hoàng tử tiếp tế mà binh sĩ Hán Cô thành cũng có được tên nhọn cung mạnh, tuy bây giờ binh sĩ trên thành là không nhiều nhưng vẫn có thể đối phó được.

- Vụt... ....
Những âm thanh rạch nát không khí chợt vang lên, mũi tên với lực sát thương tầm xa mạnh mẽ trên chiến trường lập tức bao phủ Bạch Bồ Tát và tên nam tử trung niên nhanh như chớp, mặt khác cũng có nhiều mũi tên bắn về phía đám kỵ sĩ thuộc hạ của tên nam tử trung niên. Vẻ mặt Bạch Bồ Tát và tên nam tử trung niên đều biến đổi, mũi tên lóe lên hàn quang phóng đến, mà lúc này trên thành lại vang lên tiếng hô hào, cửa chính dần khép lại, trong lòng Bạch Bồ Tát càng nóng vội.

Hai người đều có phương pháp né tên cực kỳ hữu hiệu, Bạch Bồ Tát uốn éo người lách qua khoảng cách giữa hai mũi tên, mỗi lần như vậy đều tránh khỏi những đòn công kích trí mạng, sau đó nhanh chóng tiếp cận cổng thành. Vì cổng thành vừa mới được sửa chữa cũng không có sắt lá dày đặc nên tốc độ đóng cực nhanh, chỉ cần năm sáu lần hít thở đã khép cả lại. Nếu cổng thành đóng lại thì người bên ngoài thành sẽ là bia ngắm sống, đến khi kỵ binh phía sau chạy lên thì rõ ràng là chết không chỗ chôn.

- Đừng.
Bạch Bồ Tát cực kỳ sốt ruột, hai chân gia tốc, nhưng tên nam tử trung niên ở phía sau cũng chạy về phía trước như chớp, những mũi tên bắn đến đều bị đánh văng sang một bên. Đám binh sĩ trên thành cũng không có thần xạ thủ, lúc huấn luyện chủ yếu là bắn tên bao trùm mục tiêu mà thôi, hơn nữa nhân số cũng không nhiều, vì thế mà đợt tên đầu tiên bị Bạch Bồ Tát và tên nam tử trung niên cản sạch, bọn họ vội vàng chuẩn bị đợt tấn công thứ hai.

Bạch Bồ Tát nôn nóng đến mức trong lòng nổi giận, hắn gào lên một tiếng, khoảnh khắc sau đã đột phá cực hạn của mình, tốc độ đạt đến một cảnh giới mới. Hắn hóa thành năm sáu tàn ảnh, chỉ sau khoảnh khắc đã xuất hiện ngay bên cạnh cổng thành, thân thể khẽ cỏ rút lại thành một hình cầu, sau đó chạy qua không gian nhỏ hẹp trước khi cổng khép lại. Đám lính trên thành thấy vậy thì cực kỳ kinh hãi, bọn họ chưa từng gặp qua người nào như vậy, bọn họ lập tức đưa đao thương lên trời theo bản năng. Sau đó hình cầu kia khôi phục trở lại bộ dạng nguyên bản, giống như tiêu hao quá nhiều sức lực mà liên tục thở dốc, Bạch Bồ Tát lớn tiếng nói:
- Mau đóng cửa, đứng ngây ra đó làm gì, đừng cho đám phía sau xông lên đây.

Hai mắt tên nam tử trung niên chợt co rút lại, một lửa giận xông lên đầu. Tuy tên Bạch Bồ Tát kia có danh tiếng khá lớn trong giang hồ nhưng võ công chỉ vào loại nhất nhị lưu mà thôi, khốn nổi khinh công của hắn so với một cao thủ như mình lại cao hơn một bậc, bây giờ Bạch Bồ Tát bộc phát tiềm lực mà bỏ hắn ra phía sau. Nhưng lúc này hắn cũng tuyệt đối không bỏ qua, hắn đuổi theo đối phương từ kinh thành đến tận một ngôi thành nhỏ này ở biên thùy tây nam, hắn biết rõ đây là cơ hội cuối cùng của mình. Vì vậy mà khoảnh khắc này toàn thân hắn run lên, xương cốt phát ra những âm thanh chấn động, chỉ sau khoảnh khắc mà chân khí đã bao bọc khắp toàn thân, trong hai mắt lóe lên hai luồng hào quang, hai chân giẫm xuống tạo nên hai hố đất cực lớn, cơ thể chợt phóng lên trời như đạn pháo.


Khi thấy cửa thành dần đóng lại thì Bạch Bồ Tát có cảm giác muốn thở ra một hơi, nhưng chỉ sau khoảnh khắc thì hàng loạt mũi thương chợt chĩa về phía hắn, điều này lại chẳng làm hắn sợ hãi hay hốt hoảng, hắn nói:
- Làm gì vậy? Đừng sợ, lão tử có giao tình với thủ lĩnh của các người, sẽ không đả thương các người.

Bạch Bồ Tát vừa nói vừa đứng thẳng người, đám binh lính xung quanh phải lui ra phía sau nhưng trận thế không thay đổi.

- Ha ha ha... ....
Bạch Bồ Tát cười ha hả, hắn nói:
- Mau dẫn ta đi gặp Hậu huynh đệ, chuyện này các ngươi xử lý không được, chưa nói đến vấn đề chức trách, lão tử sẽ xin tha mạng cho các người.

Đám binh sĩ không ai nhúc nhích.

- Đừng lo lắng, bây giờ lão tử muốn ăn cơm uống rượu, mau dẫn lão tử đi gặp Hậu huynh đệ, lão tử đường xa mệt mỏi cũng không muốn đứng ngây ngốc với các ngươi ở đây.
Bạch Bồ Tát hét lên:
- Mau tìm vài mỹ nữ cho lão tử, bây giờ lão tử muốn dùng.

Vài tên lính đang cài then cổng thành, đúng lúc này trung tâm cổng thành chợt chấn động, một khe hở nho nhỏ lộ ra, mơ hồ có thể thấy được những luồng hào quang bạch sắc bùng ra từ hai tay tên nam tử trung niên. Đúng lúc này hai bàn tay dạt ra, mấy tên lính bị gạt bay, cả đám ngã trên mặt đất.


Bạch Bồ Tát cảm thấy trong lòng phát lạnh, bàn chân hơi run, hai tay gạt đám lính ra, hắn nói:
- Các ngươi đúng là ngốc nghếch, lão tử bị các ngươi hại chết rồi.

Đám binh lính không có cao thủ, khi thấy Bạch Bồ Tát nhảy ra khỏi vòng vây thì có chút do dự, sau đó quay sang giữ cửa thành.

- A.
Một tiếng hét lớn vang lên, người nam tử trung niên khẽ xoay một vòng trên không, hắn dùng chân khí đánh về cổng thành phía trước như diều hâu. Chân khí mạnh mẽ bùng ra lực công kích đáng sợ, tất cả đập lên cửa thành, một tiếng ầm vang lên, cửa chính vốn đang được rất nhiều binh sĩ nổ lực khép lại nhưng lại tách ra dưới một đòn như chớp của tên nam tử trung niên, đám binh sĩ ở bên cạnh chợt văng ra, gỗ vụn bay tán loạn, một lỗ hổng lớn xuất hiện. Vẻ mặt tên nam tử trung niên không chút biểu cảm, hắn nhàn nhã đi vào thành qua lỗ hổng, không thèm quan tâm đến đám binh sĩ chung quanh, chân khí trên người bùng ra như một cây chùy sắt đánh văng đám người ngăn cản trước mặt, ánh mắt nhìn về phía Bạch Bồ Tát, hai chân lại liên tục sải bước.

Vô tình tên nam tử trung niên với uy phong lẫm liệt chấn nhiếp tất cả mọi người ở xung quanh, võ giả hùng mạnh vốn có lực lượng vượt quá sức tưởng tượng của thường nhân, làm ọi người phải kinh hoàng.

Bạch Bồ Tát quay đầu lại nhìn, khi thấy tên nam tử trung niên điên cuồng thúc đẩy chân khí tạo nên một vòng sáng có thể thấy được, đồng thời còn bùn ra bạch quang, điều này làm cho toàn thân Bạch Bồ Tát run lên. Hắn cảm thấy thực lực giữa hai bên cách biệt quá xa, chỉ sợ sở trường là khinh công cũng thua kém đối phương, nhưng vì sao Hậu huynh đệ còn chưa ra? Nếu không đến thì chỉ sợ chính mình chưa nhất định phải chết nhưng chắc chắn là sống không bằng chết.

Mỗi bước chân đều có khoảng cách gấp mười lần người thường, chỉ sau vài lần giậm chân đã tạo nên sức ép lên người Bạch Bồ Tát, hắn cảm nhận được chân khí đè nén toàn thân, vì vậy mà mặt xám như tro tàn. Tên nam tử trung niên với vẻ mặt không biểu tình, hai tay hất lên tạo thành ưng trảo, ba luồng chân khí ngưng tụ lại phát ra những tiếng xé gió chói tai, sau đó tất cả hung hăng chộp về phía Bạch Bồ Tát.