Một Thái Giám Xông Thiên Hạ

Chương 150: Hòa thượng Tuệ Minh






Tung Hoành Thiên Hạ Tác Giả : Tuyết Lý

Chương 150 : : Hòa thượng Tuệ Minh



Dịch: Masta4ever Nguồn: Sưu Tầm




Cả đoàn xe bị mọi người vây kín xem náo nhiệt làm nghẽn cả con đường, trong đó lẫn vào không ít tai mắt của Bàng gia.

- Hòa thượng, ngươi có phải điên hay không rồi?
Chu Bất Đồng cũng không phải sợ hòa thượng trước mắt này, bất quá cho là đáng tiếc. Y dĩ nhiên biết sự lợi hại của Trương Hắc Ngưu, hòa thượng này mặc dù oai mãnh chặn được cả vó ngựa tuấn mã nhưng còn kém xa Trương Hắc Ngưu. Tuy nhiên y vừa xả thân cứu trợ hài tử khiến Chu Bất Đồng sinh hảo cảm, cho nên không muốn để y bị Trương Hắc Ngưu tức giận, một quyền đánh cho nát bấy.

Hòa thượng chậm chạp lắc đầu, niệm một tiếng phật hiệu, nói:
- Bần tăng có ba điều không muốn, một ... không ... nguyện thương sinh ngu muội, hai không muốn dân chúng chịu khổ, ba không muốn phật hiệu trầm luân, cho nên đi lại tứ phương, phát dương phật hiệu, phật tượng chính là chư phật hóa thân, trăm triệu lần không thể khinh nhờn khinh mạn, nhưng bây giờ lại bị đánh nát, quả nhiên là phật cũng có hỏa!
Ánh mắt hòa thượng chợt lóe lên, một luồng kình khí mãnh liệt phát ra trên người chuyển thành pháp lực hàng ma đặc dị của phật môn, trong nháy mắt bao phủ Chu Bất Đồng làm y thấy cả người trầm xuống như sa vào một không gian khác, nhưng không phải là uy áp kinh khủng như của Trương Hắc Ngưu phát ra mà là lâm vào địa ngục khôn cùng .

Hòa thượng này làm cho người ta có cảm giác mặc dù hơi trầm trọng nhưng lại khuất phục từ nội tâm, mất đi ý chí chiến đấu. Chu Bất Đồng theo bản năng lui về phía sau, trên xe ngựa truyền ra tiếng kêu khẽ vẻ kỳ quái của Trương Hắc Ngưu.


Hai con tuấn mã bên cạnh đang bất an thoáng cái đã bình tĩnh lại.

Vân Quan Nguyệt cảm nhận được khí tức của hòa thượng, thò đầu ra nhìn bất giác thở dài, thế nào lại gặp phải người này, vội vàng kéo rèm lại sợ y sẽ nhận ra hóa trang của mình.

- Vị đại sư này! Không biết có gì chỉ giáo?
Bạch Kim Nguyệt trong lúc bất chợt bước ra tươi cười. Vẻ thành thục, ung dung, quý phái của nàng nhất thời làm đám người một trận xôn xao. Chẳng qua là vốn là Trương Hắc Ngưu muốn đi ra ngoài, nhưng Bạch Kim Nguyệt lo lắng hình tượng cùng hành động làm người ta khó có thể suy đoán của hắn lại gây ra tao loạn lớn hơn nữa nên ngăn lại rồi tự mình bước ra.

Hòa thượng cũng khẽ ngẩn ra, nhìn về Bạch Kim Nguyệt:
- Không dám nhận! Nữ thí chủ, bần tăng để ý tới rồi!
Nói xong khẽ thi lễ với Bạch Kim Nguyệt.

- Đại sư khách khí!
Bạch Kim Nguyệt hoàn lễ , Lôi Âm quốc đối với Phật giáo cực kỳ tôn trọng, đối với hòa thượng tự nhiên cũng sẽ không vô lễ:
- Không biết pháp danh đại sư là gì?

- Bần tăng pháp danh Tuệ Minh, nữ thí chủ gọi thẳng bần tăng pháp danh cũng đủ!
Hòa thượng khẽ thu khí thế vừa rồi, lại chậm rãi phát ra một loại hòa khí làm người ta cảm thấy hết sức thư sướng.

- Tuệ Minh đại sư!
Bạch Kim Nguyệt chắp tay trước ngực thi lễ với Tuệ Minh.

- Nữ thí chủ, khách khí!
Tuệ Minh trả lời, đang muốn nói cái gì đó thì trong đám đông chợt có một người kêu lên:
- Tuệ Minh sư thúc, người ở nơi này làm gì, sư phụ lão nhân gia tìm người kìa!
Tuệ Minh quay đầu nhìn lại thì thấy một tiểu hòa thượng đang chen ra ngoài, tới bên Tuệ Minh nắm lấy tay y kéo đi, đồng thời vừa hướng đám người Bạch Kim Nguyệt liên tục tỏ vẻ xin lỗi:
- Xin lỗi rồi, xin lỗi rồi, tật bệnh sư thúc ta lại tái phát, luôn thích xen vào việc của người khác, chư vị trăm triệu lần không lấy làm phiền lòng, không lấy làm phiền lòng!

- Chờ một chút, chờ một chút! Nha......
Tuệ Minh bị tiểu hòa thượng nắm tay, cũng không dám dùng sức đối kháng, chẳng qua không ngừng nói:
- Lời của bần tăng đã nói xong đâu!

- Còn nói cái gì! Nhanh lên đi! Sư phụ lão nhân gia sẽ nổi giận đấy!
Tiểu hòa thượng hoàn toàn không để ý lời của Tuệ Minh, mạnh mẽ lôi y xông vào đám người chung quanh mở ra một lối đi thuận lợi rời khỏi. Đám người Bạch Kim Nguyệt, Chu Bất Đồng đứng ngây ra không hiểu điều gì, Bạch Kim Nguyệt rụt đầu trở vào, Chu Bất Đồng nhìn theo một chút rồi nhìn lại tên bán hàng rong đòi bồi thường đang đứng sau, nhất thời không có chủ ý.

- Lên đường!
Thanh âm của Trương Hắc Ngưu, Trần Tiểu Thúy không chút do dự vung roi lên, xe ngựa vừa động, Chu Bất Đồng vội vàng chạy tới đám người phía trước xua ra hai bên.

Tên bán hàng rong cả kinh:
- Các ngươi còn chưa có......

- Muốn nói gì thì cùng đi!
Thanh âm của Trương Hắc Ngưu từ trong xe ngựa truyền ra, sắc mặt tên bán hàng rong biến đổi, gã làm sao dám đi theo, ai biết đi tới chỗ nào sẽ giết chết mình. Nhìn thấy hộ vệ kiêu ngạo như vậy, khó đảm bảo những người này không làm ra chuyện, bất quá những người bên cạnh ủng hộ:

- Ngươi không phải sợ, chúng ta ủng hộ ngươi, đi theo thì theo!

Ba hộ vệ chợt tiến đến bên gã bán hàng rong, trong mắt lóe lên bất thiện:
- Đi với chúng ta!
Gã bán hàng rong cúi người nhặt thỏi bạc trên đường rồi chạy biến, hô lớn

:
- Lần này coi như là các ngươi may mắn, lão tử không so đo với các ngươi, cũng không nên tái phạm!


Có được một lần đắc ý ngoài ý muốn, Trần Tiểu Thúy hết sức cẩn thận đánh xe ngựa không dám có chút khinh thường. Mọi người rốt cuộc tìm được một khách sạn, tạm thời thu xếp. Án theo phân công bình thường, có người đi ra ngoài mua một chút thức ăn, đồng thời đem một chút đồ không cần sử dụng bán lấy tiền mặt tiêu.

Trương Hắc Ngưu đến bên trong phòng, yên lặng nhìn Bạch Kim Nguyệt đang lau mặt cho Lý Thần Ngọc, vẻ mặt rất chuyên chú, những người khác cũng trở về phòng riêng. dọc đường bôn ba, trừ Trương Hắc Ngưu cùng Vân Quan Nguyệt có công lực cao thâm nên không cảm giác quá nhiều mệt mỏi, những người khác đều cảm thấy kiệt sức, chẳng qua là Trần Tiểu Thúy vẫn ở một bên cẩn thận hầu hạ.

Trương Hắc Ngưu nhìn Bạch Kim Nguyệt, lại quay sang Tiểu Thúy:
- Ngươi tới đây!
Trần Tiểu Thúy khẽ cả kinh, vốn đang dọn phòng thì chợt nghe gọi làm nàng ngơ ngác không hiểu, còn lấy tay chỉ vào mình để xác nhận.

Trương Hắc Ngưu gật đầu, Trần Tiểu Thúy rụt rè bước tới. Bạch Kim Nguyệt cũng kỳ quái , không biết Trương Hắc Ngưu muốn làm gì, lại thấy Trương Hắc Ngưu chỉ vào một cái ghế bên cạnh:
- Ngươi ngồi ở chỗ nầy!

Trần Tiểu Thúy vội vàng ngồi xuống, nhìn thẳng vào Trương Hắc Ngưu, trong lòng thấp thỏm bất an.

Trương Hắc Ngưu chợt xuất thủ vào mi tâm Trần Tiểu Thúy. Trần Tiểu Thúy chỉ cảm thấy trong đầu nổ bùng rồi thấy sa vào một vùng thiên địa tối tăm, thoáng cái đã mất đi toàn bộ tri giác. Trong lòng nàng dâng lên một cảm giác cô độc kinh khủng, bất an không hiểu rốt cuộc là chuyện gì.

Bạch Kim Nguyệt lấy làm kỳ lạ, bởi vì nàng chỉ thấy Trương Hắc Ngưu điểm vào mi tâm của Trần Tiểu Thúy một cái rồi Trần Tiểu Thúy ngồi yên lặng, hai mắt vô thần, phảng phất tượng gỗ, hỏi:
- Xảy ra chuyện gì?

Trương Hắc Ngưu cũng nghiêm túc:
- Nàng không phải là muốn tu tập võ công thượng thừa, vậy đây là một khảo nghiệm nho nhỏ với nàng!

- Khảo nghiệm?
Bạch Kim Nguyệt không rõ, cũng hỏi nhỏ:
- Vậy điểm vào mi tâm của nàng là có tác dụng gì?
Ngón tay của Trương Hắc Ngưu bằng một tốc độ nhanh như chớp nhẹ nhàng nhấn vào mi tâm của Bạch Kim Nguyệt:
- Nguyệt Nương, nàng cũng thử một lần?

- À?
Bạch Kim Nguyệt còn chưa kịp trả lời, đã bị ngón tay Trương Hắc Ngưu điểm vào mi tâm. Trong một thoáng nàng đã tiến vào thế giới đáng sợ kia rồi trở lại yên bình, mồ hôi lạnh toát ra:
- Mới vừa rồi là chuyện gì xảy ra? Hình như là thoáng cái tiến vào đến một chỗ kỳ quái, thật là đáng sợ, thật khó chịu, toàn thân chỉ còn lại suy nghĩ...... Mới vừa rồi đến tột cùng là xảy ra chuyện gì? A...... Chẳng lẽ Trần Tiểu Thúy bây giờ là thế.

- Không có gì kỳ quái! Chỉ là một thủ pháp đặc dị chế trụ ngũ giác rèn luyện tinh thần lực!
Trương Hắc Ngưu nói:

Đây là bí pháp mà ta cải tiến từ trong đạo giáo bí pháp!

- Cái gì! Tà thuật như vậy mà là của Đạo giáo đại thừa bí pháp!
Bạch Kim Nguyệt thất kinh:
- Nói như vậy, Trần Tiểu Thúy không có sao chứ...... Đúng rồi, thiếp thân mới vừa rồi dừng lại bao nhiêu thời gian?

- Chỉ là một nhịp thở!
Trương Hắc Ngưu nói:
- Về phần Trần Tiểu Thúy hết thảy phải xem vận mệnh của nàng rồi, không như vậy, nàng không thể nào thành công!
Trong lòng Trương Hắc Ngưu thật ra đã có một phương án. Sau khi suy nghĩ trên đường tới giờ thì chân chính sử dụng ra, căn bản của Trần Tiểu Thúy quá yếu, nếu dùng biện pháp quá mạnh có thể nguy hiểm tới tính mạng, chỉ có không ngừng khuếch trương biên độ nhỏ mới phù hợp. Mặc dù vẫn hết sức nguy hiểm nhưng có thể nhờ vào ý chí tự thân của Trần Tiểu Thúy để vượt qua, kích thích tiềm năng bản thân .

Bạch Kim Nguyệt cũng hít một hơi khí lạnh, chỉ trải qua một nhịp thở mà nàng phảng phất như đã trăm năm nên không cách nào tưởng tượng lúc này Trần Tiểu Thúy sẽ ra sao.

Vừa lúc đó, phía ngoài đột nhiên có người thông báo, Trương Hắc Ngưu đáp một tiếng, có một hộ vệ đi vào:
- Bẩm báo đại nhân, có người tặng hai quan tài, chỉ danh muốn đại nhân mở ra!

Trương Hắc Ngưu có chút kỳ quái đứng lên:
- Đi xem một chút!

- Nhưng là Tiểu Thúy?
Bạch Kim Nguyệt chỉ Trần Tiểu Thúy đang ngồi giống như một pho tượng gỗ .

- Không cần phải để ý đến nàng, thời gian càng dài thì nàng càng có lợi! Chúng ta cùng đi xem sao?
Trương Hắc Ngưu nói, cũng muốn kéo Bạch Kim Nguyệt cùng đi, nhưng Bạch Kim Nguyệt không thể yên tâm, suy nghĩ một chút rồi nói với hộ vệ kia:
- Ngươi đi tìm Chu Bất Đồng, sang đây xem Tiểu Thúy...... Để ngừa vạn nhất!
Chẳng những là vấn đề tự thân của Trần Tiểu Thúy , Bạch Kim Nguyệt còn lo lắng Lý Phù Dung có thể dùng ám chiêu với nàng, huống chi nơi này còn có Lý Thần Ngọc. Hộ vệ kia vội vàng đáp một tiếng, hai người mới đi ra ngoài.






truyện copy từ

Từ Chương 150 trở đi Truyện Một Thái Giám Xông Thiên Hạ được đổi tên TUNG HOÀNH THIÊN HẠ nguồn : VIP