Một Thái Giám Xông Thiên Hạ

Chương 10: Phong vân Hán Cô.






Một Thái Giám Xông Thế Giới
Tác giả: Tuyết Lý

Chương10: Phong vân Hán Cô.

Dịch: Masta4ever
Sưu Tầm: Soái Ca

Thân thể Tần Thường khẽ chấn động, nàng nhìn người nữ nhân tướng mạo trưởng thành và ngọt ngào trước mặt, dung mạo xinh đẹp và sự trưởng thành muốn chảy nước kèm theo vẻ kiều diễm tạo nên vẻ quyến rũ khủng bố, điều này làm cho nàng sinh ra cảm giác nói không nên lời, rõ ràng là một nữ nhân quá đẹp. Tất cả những hành vi của người nữ nhân kia đều có vẻ cực kỳ tốt đẹp, những vẻ đẹp của nữ nhân biểu hiện rõ ràng, Tần Thường cũng sinh ra cảm giác bị chèn ép, nàng cảm thấy người nữ nhân trước mặt giống như một đoán mẫu đơn kiều diễm, sức quyến rũ bùng ra dữ dội. Nàng nhìn đối phương mà không thể tưởng tượng nổi, một vị phụ nhân như vậy mà làm thê tử ột nam nhân to lớn như một ngọn núi và đen nhẻm kia, đây mà gọi là phối hợp sao?

Khi Tần Thường đánh giá Tú Nương, cùng lúc Tú Nương cũng đánh giá Tần Thường. Tú Nương khẽ đảo mắt nhìn vị giai nhân trước mắt, trong lòng sinh ra một tư vị nói không nên lời, nàng không ngờ tướng công sẽ mang về một nữ nhân đẹp như vậy, dung nhân của người kia có thể làm cho tất cả nữ nhân khác phải ảm đạm, hơn nưa trên người còn bừng bừng sức sống thanh xuân mà nàng không thể có. Nàng cảm nhận được cảm giác đè nén từ trên người đối phương, nàng chưa từng gặp được mỹ nhân như vậy bao giờ. Khốn nổi trên người Tần Thường lại bùng ra khí chất quý phái, chỉ tùy tiện đứng một nơi cũng có khí thế như công chúa kiêu ngạo, làm ọi người phải tập trung sự chú ý lên người mình. Đồng thời Tần Thường đứng yên cũng làm người ta sinh ra cảm giác như vực sâu không đáy, đây là điều hấp dẫn nam nhân nhất, làm cho đám nam nhân không nhịn được phải tiến lên tìm hiểu, làm quen, chinh phục. Tú Nương bắt đầu lo lắng, dù sao nàng cũng có lòng tin với dung mạo của mình, nhưng nếu so với một tần thường có dung nhan thế gian hiếm có, lại tràn đầy khí tức thanh xuân, điều này làm nàng rất chột dạ, hơn nữa đối phương còn là xử nữ, đây là thứ mà nam nhân khó thể từ chối.

Tú Nương bắt đầu lo lắng, đây là những thứ mà nàng vĩnh viễn thua kém Tần Thường, nàng không phải đi theo Trương Hắc Ngưu khi còn là xử nữ, hơn nữa lại có một con riêng là Tiểu Thanh, dù nàng có đẹp thế nào, dù mê người thế nào, thì nam nhân thường có một cảm giác yêu thích khó thể nói rõ với xữ nữ. Tần Thường lẳng lặng nhìn Tú Nương, điều này làm Tú Nương cảm thấy khó chịu, rốt cuộc thì Tần Thường có quan hệ thế nào với lão công của nàng? Trong đầu nàng có những suy nghĩ miên man, dù trong mắt người khác thì Trương Hắc Ngưu vừa đen vừa quá to lớn, không có gì hấp dẫn, nhưng nàng lại là người biết điểm tốt của hắn, nàng chỉ sợ có một nữ nhân biết được những điểm tốt đó của hắn đến cùng mình chia xẻ hạnh phúc. Nhưng dù là thế nào thì nàng cũng sẽ không dễ giao hạnh phúc của mình cho người khác, dù là Tiểu Thanh cũng tuyệt đối không.


Tú Nương dùng bàn tay xiết chặt gấu áo, hàm răng khẽ cắn chặt.

- Đây là thê tử của ta... ....
Trương Hắc Ngưu giới thiệu Tú Nương với Tần Thường:
- Nàng là Tú Nương, còn tiểu cô nương kia chính là nữ nhi của ta.

- Rất vui khi được tương kiến, Trương phu nhân... ....
Tần Thường khẽ thi lễ, thể hiện lễ nghi chỉ có ở những đại gia tộc:
- Ta là Tần Thường.

- Chào Tần cô nương...Không biết cô đến chỗ chúng tôi... ....
Đầu tiên Tú Nương muốn biết Tần Thường đến đây làm gì, vì nàng là một người nữ tính truyền thống, dù sợ Tần Thường cướp đi sự sủng ái của Trương Hắc Ngưu với mình, nhưng với tính tình của nàng thì sẽ không phản đối chuyện Trương Hắc Ngưu muốn thu Tần Thường. Tần Thường có thể nhìn ra sự lo lắng của Tú Nương, vì nàng cũng là nữ nhân, nàng cũng hiểu vấn đề, nhưng nàng không hiểu vì sao một phụ nhân xinh đẹp như vậy lại sợ mình cướp đi trượng phu dã nhân như thế, đối phương không có ánh mắt tinh đời, chẳng lẽ mình cũng như vậy?

- Nàng ta tạm thời ở lại làm việc trong quán ăn của chúng ta... ....
Trương Hắc Ngưu nhìn những phần rau đã được dỡ xuống, sau đó hắn phân phó đám tiểu nhị đưa vào kho.

- Nàng ta sao?
Trong lòng Tú Nương có nhiều nghi vấn, với dung mạo của Tần Thường mà làm tiểu nhị cho quán ăn thì thật sự khó tưởng, như vậy thật sao? Hay đây chỉ là cái cớ của Trương Hắc Ngưu? Nhưng cũng không đúng, với tính cách của Trương Hắc Ngưu thì rất khó hỏi cho rõ ràng, thôi thì nàng nên hỏi Văn Trọng, hắn cùng đi với lão công của nàng, sẽ biết được vài chuyện.

- Điều này...Tần cô nương, cô thật sự muốn làm tiểu nhị trong quán của chúng tôi sao?
Tú Nương nói rõ nghi vấn của mình, với thân hình và bàn tay trắng nõn, Tần Thường có thể làm gì?

- Đúng vậy, vì vậy sau này sẽ làm phiền Trương phu nhân... ....
Tần Thường vui vẻ trả lời:
- Tôi có sở trường nấu nướng, không biết có thể... ....


- Nấu nướng?
Tú Nương thầm nghĩ, nàng cũng hiểu thứ này, chẳng lẽ Tần Thường muốn phân cao thấp với mình? Nhưng nàng cũng không biết mỗi khi Tần Thường nhàm chán thường thích làm cơm giết thời gian, vì vậy cũng hiểu rõ nhiều trù nghệ, nhưng Tần Thường lại khác biệt với Tú Nương , vì Tú Nương am hiểu thức ăn bình dân, mà Tần Thường lại am hiểu thức ăn dành cho quý tộc.

- Đúng vậy.
Bộ dạng cao quý của Tần Thường làm cho đám người trong phòng ngoài Trương Hắc Ngưu cảm thấy mình như người lùn, dù là Tú Nương cũng không có dũng khí tiếp tục hỏi, giống như những gì Tần Thường nói ra là cực kỳ chính xác. Trong lòng Tú Nương thầm nổi giận, nàng biết mình thua Tần Thường ở phương diện này.

- Được rồi, dù sao nhân thủ ở phòng bếp của chúng ta cũng hơi căng, vì vậy nàng và Tú Nương cùng nhau nấu nướng đi.
Trương Hắc Ngưu thuận miệng nói:
- Chúng ta chuẩn bị mở cửa.

- Vâng.
Mọi người cùng đồng thanh.

- Tần cô nương, mời theo tôi.
Tú Nương cũng muốn biết trù nghệ của Tần Thường lợi hại thế nào, vì vậy nàng đưa đối phương vào phòng bếp.

Tất cả tiểu nhị bắt đầu hành động, Trương Hắc Ngưu cũng không nhàn rỗi, chỉ một lúc sau thì phố phường đã đông người dần lên, khi hắn đi vào bàn chưởng quầy thì trong quán đã có vài vị khách. Vì quán ăn của hắn có bán món rau không có vào mùa đông, dù mắc một chút nhưng khách nhân cũng vui sướng khi được bỏ tiền ra. Đồng thời tay nghề của Tú Nương là rất tốt, khách nhân ăn uống cảm thấy sảng khoái cực điểm. Chuyện buôn bán của Trương Hắc Ngưu tốt đẹp thì những cửa hàng khác lại ế ẩm, nhưng vì hắn khó thể đụng vào nên bọn họ cũng không có biện pháp gì. Đám lưu manh vô lại trong Hán Cô thành bị hắn dẹp loạn không dám quay lại, đám bang phái chân chính lại không muốn vì chút phí bảo hộ mà đắc tội với Trương Hắc Ngưu, như vậy là chẳng đáng, vì vậy bọn họ cố gắng không làm ra những chuyện như vậy

- Bây giờ Hán Cô thành rất bấp bênh... ....
Sau khi uống được vài ly thì đám khách bắt đầu hàn huyên, Trương Hắc Ngưu không có việc gì làm nên lắng tai nghe những lời này. Khi danh tiếng của hắn ở Hán Cô thành càng lớn mạnh thì khách nhân đến quán ngày càng nhiều, hơn nữa ai cũng biết nơi đây có một Trương Hắc Ngưu mạnh mẽ như gấu chó và khó thể trêu vào, vì thế chẳng ai lỗ mãng, trong tiệm cũng không có những kẻ thích tìm phiền toái, tất nhiên đây là nguyên nhân làm khách thích đến đây. Lúc này đám khách ở phía bên kia bắt đầu nghị luận:
- Còn không phải sao? Sau khi thái tử có hi vọng trở thành hoàng đế bị giết chết thì hai mươi bốn quận của Đại Thu quốc chúng ta hoàn toàn sụp đổ, thực lực Đại Thu quốc càng ngày càng yếu, thậm chí những nước nhỏ ở bên cạnh cũng dám ức hiếp chúng ta...Hơn nữa bây giờ Tần quận lại càng rối, sau khi quận chúa chết thì mười ba thành đều loạn, phụ cận sơn tặc lại làm loạn, tình thế ngày càng không khả quan.

- Nhưng may mắn là Hán Cô thành của chúng ta ở phía trên gần Lâm Lôi Âm, tuy xếp chót trong mười ba thành, nhưng nếu nói rõ thì phòn vinh và tốt hơn những thành khác rất nhiều.

- Nhưng cũng vì dân chúng quá phồn vinh mà cuộc sống tốt đẹp sẽ dần tan biến, ta nghe nói đám sơn tặc ở những vùng biên giới các quốc gia đang tụ tập lại, cũng nghe nói bọn chúng muốn đánh vài thành ở Tần quận, hơn nữa đám quốc gia ở bên cạnh lại gương mắt hổ, chỉ sợ sẽ lập tức phát sinh chiến tranh.


- Ôi...Nếu có chiến tranh thì chúng ta sẽ thê thảm...Chúng ta sẽ gặp tai ương.

- Ôi, khi còn quận chúa thì khá tốt, bây giờ thì...Ôi... ....

- Đúng rồi, nghe nói con gái duy nhất của quận chúa còn chưa chết, nàng ta võ công cái thế, lại ôn hòa, đối xử tử tế với hạ nhân, việc nhân nghĩa được truyền tụng rộng rãi, nếu có nàng đứng đầu Tần quận thì sẽ chẳng có ai dám khi dễ chúng ta. Quân lực của Tần quận chúng ta cũng chỉ kém một bậc so với Triệu quận ở Đại Thu quốc mà thôi, nếu những năm qua triều đình không vô năng thì chúng ta đã sớm thống nhất vài tiểu quốc ở bên cạnh, ai ngờ bây giờ... ....

- Đúng vậy, nữ võ thần, năm vừa rồi nàng còn là thiếu nữ thiên tài võ lực mạnh mẽ của Đại Thu quốc....Nhưng bây giờ không biết nàng đã đi nơi nào rồi.

- Đúng, nghe nói năm xưa nàng còn là một trong mười đại cao thủ của Đại Thu quốc, ôi...Dù sao chiến tranh cũng nổ ra, nàng lại là một cao thủ hùng mạnh và giỏi bày binh bố trận, như vậy nếu có nàng thì chúng ta không lo gì quét ngang thiên hạ.

Mọi người càng nói càng cao hứng, âm thanh cũng càng lúc càng lớn, liên tục bàn về thế thời thiên hạ, người nghe cũng kích động, nước miếng văng tung tóe.

- Nhưng nàng ta dù sao cũng mất tích...Bây giờ Tần quận chỉ là một địa phương để mặc người ức hiếp.

- Đúng vậy Hán Cô thành chúng ta cũng từng xưng là hùng binh, nhưng thành chủ vô năng, nếu thật sự có chiến tranh, dù chúng ta cố tình trợ giúp cũng không nên chuyện.

- Nhưng chúng ta còn có Lý tướng quân thủ thành, cũng không tệ... ....

- Đúng vậy, nhưng chỉ là miễn cưỡng, không tính là ngu ngốc, chỉ có thể nói là bình thường quá mức, võ công bình thường, mưu lược bình thường, làm người bình thường, cái gì cũng bình thường, cũng khó trách người ta gọi là Trung Dung* tướng quân.
(*: Bình thường)

Mọi người thở dài.