Lục Kim An chớp chớp đôi mắt to, khuôn mặt nhỏ nhắn đầy vẻ nghi hoặc: "Thế nói gì?"
Tống Duệ Nguyệt: "Dù sao thì không phải liên quan đến thím và Yêu thúc là được."
Lục Kim An: "Thím ngại sao?"
Tống Duệ Nguyệt: Ngại cái đầu cháu, cô mới không ngại!
Lục Kim An: "Thế thím có làm Yêu thẩm của cháu không?"
Nếu như trước khi lên tàu, Tống Duệ Nguyệt chắc chắn sẽ nói: "Cháu mơ đi."
Nhưng bây giờ...
Ngoài việc Lục Yến Từ hơn cô mười tuổi, cô còn thấy gia đình anh quám hiển hách nhưng không thể phủ nhận, nhân phẩm của anh thực sự là một người đàn ông đáng để gửi gắm cả đời, chưa kể đến khuôn mặt và vóc dáng đó... Người phụ nữ nào có thể cưỡng lại được?
"Đây không phải chuyện mà một đứa trẻ như cháu nên lo lắng." Tống Duệ Nguyệt nói xong, liền dẫn Lục Kim An ra khỏi nhà vệ sinh.
Lúc này, lại có tiếng đập cửa sau lưng.
Tống Duệ Nguyệt trợn trắng mắt, nghĩ thầm Lâu Dương Vân đúng là hồn ma không tan mà! Sao cô lại cảm thấy bệnh điên của gã ngày càng nghiêm trọng hơn rồi.
Lục Kim An nghe thấy tiếng động, tò mò quay đầu lại, liền nhìn thấy khuôn mặt dán trên kính, sợ hãi vội vàng trốn sau lưng Tống Duệ Nguyệt, rồi thò một cái đầu nhỏ ra: "Thím nhỏ ơi, chúng ta về thôi!"
Tống Duệ Nguyệt vội vàng bế cậu bé lên, xoa trán cậu bé ba lần, vội vàng trở về toa tàu.
Lục Yến Từ thấy cô tức giận đi vào, lại nhìn Lục Kim An ủ rũ, không khỏi hỏi: "Sao vậy?"
Tống Duệ Nguyệt liền kể lại chuyện vừa rồi.
"Anh ta chắc chắn có vấn đề về thần kinh."
Lục Yến Từ suy nghĩ một chút, cầm một tờ báo đi ra ngoài.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mot-thai-ba-bao-ta-trong-sinh-tai-gia-giup-chong-moi-lam-giau/chuong-96.html.]
Tống Duệ Nguyệt tò mò, cô đặt Lục Kim An xuốn rồi đi đến cửa, thò đầu ra, xem Lục Yến Từ muốn làm gì.
Cô thấy anh nói gì đó với nhân viên phục vụ ở toa mềm, sau đó, mượn một ít hồ dán, dán tờ báo lên kính.
DTV
Sau đó, cô thấy Lâu Dương Vân xông tới, khuôn mặt tức giận đập vào kính, rõ ràng là tức điên lên rồi.
Tống Duệ Nguyệt thấy buồn cười, một người bình tĩnh dán báo, một người ở bên kia tức giận vô ích, tạo thành sự đối lập rõ ràng.
Lục Kim An ôm chân Tống Duệ Nguyệt, cũng thò đầu ra, sau khi nhìn thấy, khuôn mặt nhỏ đầy vẻ sùng bái: "Yêu thúc lợi hại quá."
Tống Duệ Nguyệt gật đầu đồng tình: "Rất lợi hại, vì vậy cháu học võ cho tốt, sau này dù không thể trở nên lợi hại như anh ấy nhưng ít nhất cũng có thể tự vệ, có thể bảo vệ bản thân."
Lục Kim An:...
Kể từ khi Lục Yến Từ dán báo lên, trong thời gian tiếp theo, không còn tiếng đập cửa ầm ầm nữa.
Khi buồn chán, cô sẽ dẫn Lục Kim An đi dạo khắp toa tàu mềm.
Lục Kim An là một đứa trẻ hướng ngoại, chỉ một lúc sau, bằng cái miệng dẻo như kẹo của mình, cậu bé đã gọi hết cả toa tàu, còn lừa được một túi kẹo, bánh quy về, còn nhận hai cô bé làm vợ...
Điều đáng ngạc nhiên nhất là hai cô bé cũng không vì thế mà đánh nhau cãi cọ.
Ba đứa trẻ chơi đùa trên lối đi của toa tàu, Tống Duệ Nguyệt thấy cậu bé vừa dỗ dành cô bé này xong lại đi dỗ dành cô bé kia, vừa buồn cười vừa bất lực.
"Này, cô bé, cháu chưa có người yêu chứ? Bà làm mối cho cháu, được không?"
Lục Yến Từ vẫn đang đọc báo trong toa tàu, hoàn toàn không biết có người đang đào góc tường nhà anh.
Tống Duệ Nguyệt vốn định từ chối nhưng bà lão thực sự nhiệt tình, nói một tràng lời hay ý đẹp, cô nghĩ cứ đồng ý trước đi, dù sao khi xuống tàu, cô cũng chạy mất rồi, bà lão còn có thể đi đâu tìm cô?
Tuy nhiên, khi xuống tàu, họ vẫn chưa ra khỏi ga thì thấy bà lão kéo một người đàn ông trẻ tuổi đeo kính gọng đen, trông nho nhã, mặc áo sơ mi, quần dài đen chạy đến.
"A Nguyệt à! Đây chính là người mà bà nói với cháu, học trò của ông già bà, Tiếu Hàn Ngọc, hiện đang phụ trách dự án thủy lợi ở đảo Nam Châu. Đứa trẻ này chịu khó, tính tình lại tốt, chỉ là những năm gần đây theo ông già bà liên tục xây dựng hồ chứa ở đảo Nam Châu nên lỡ dở chuyện hôn sự."
Nói xong, lại nhìn về phía Tiếu Hàn Ngọc: "Hàn Ngọc, đây chính là Tống trí thức mà bà nói với cháu, sắp đến đảo Nam Châu, xinh đẹp chứ? Hai đứa làm quen đi, có gì muốn biết thì cứ trò chuyện cho kỹ."