Ra khỏi nhà bà Lưu, Tống Duệ Nguyệt đang định theo Lục Yến Từ đến doanh trại tạm thời của họ thì thấy Tiếu Hàn Ngọc đi tới, theo sau anh ta còn có Lâu Dương Vân. Tống Duệ Nguyệt bây giờ nhìn thấy Lâu Dương Vân là trong lòng không còn gợn sóng, thấy hai người đi tới, cô và Lục Yến Từ cũng dừng lại.
"Tống trí thức... ồ, không, bây giờ phải đổi cách xưng hô thành Xưởng trưởng Tống rồi, sao lại có thời gian đến đập nước xem vậy."
Tiếu Hàn Ngọc nói chuyện với Tống Duệ Nguyệt giọng khá nồng nhiệt. Tống Duệ Nguyệt cười cười: "Đến thăm bà Lưu, tiện thể đến đập nước xem chồng tôi. Đồng chí Tiếu, anh với Lâu trí thức trông có vẻ khá thân thiết nhỉ!"
Lâu Dương Vân nghe Tống Duệ Nguyệt chủ động nhắc đến mình nhưng lại tỏ ra vẻ mặt không cảm xúc.
"Lâu trí thức bây giờ là cánh tay đắc lực của tôi, tôi rất coi trọng anh ấy."
Tiếu Hàn Ngọc cười dịu dàng nhìn Lâu Dương Vân bên cạnh, nói xong, tay tại đặt tên vai Lâu Dương Vân, lòng bàn tay còn xoa xoa trên vai anh ta. Tống Duệ Nguyệt cười khẽ: "Ồ, tốt quá, hai người cố gắng làm việc nhé. Tôi không làm phiền hai người làm việc nữa, đi trước đây."
DTV
Nói xong, kéo Lục Yến Từ đi.
Đợi đi xa rồi, Tống Duệ Nguyệt mới dừng lại, quay người nhìn về phía hai người đang đi về hướng đập nước.
"Em có thấy hai người họ có gì không ổn không?" Lục Yến Từ đột nhiên lên tiếng hỏi bên cạnh.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
https://monkeydtruyen.com/mot-thai-ba-bao-ta-trong-sinh-tai-gia-giup-chong-moi-lam-giau/chuong-458.html.]
Tống Duệ Nguyệt gật đầu: "Em thấy được, Lâu Dương Vân đang bài xích Tiếu Hàn Ngọc và hắn đang sợ hãi."
Lục Yến Từ cũng nhận ra, khi Tiếu Hàn Ngọc ôm vai Lâu Dương Vân, hắn lập tức nắm c.h.ặ.t t.a.y thành nắm đấm, thân hình cũng trở nên thẳng đơ cứng ngắc.
"Chỉ là không ngờ Lâu Dương Vân là một người thích gây chuyện như vậy, bây giờ cũng có lúc sợ hãi, anh nói xem, Tiếu Hàn Ngọc đã dùng thủ đoạn gì để dọa hắn thành như vậy."
Tống Duệ Nguyệt nghĩ thầm lần trước cô đánh Lâu Dương Vân một trận, tên này nhiều nhất là không dám đến trêu chọc mình nữa, bây giờ gã theo Tiếu Hàn Ngọc, không những sợ hãi mà còn phải nịnh nọt thì đáng để suy ngẫm rồi.
"Đi thôi, chúng ta vẫn đến doanh trại của anh nói chuyện đi, em có chuyện rất quan trọng muốn nói với anh."
Tống Duệ Nguyệt không nghĩ nhiều đến sự kỳ lạ của Lâu Dương Vân nữa, với cô, cha con nhà họ Lâu đều không phải là thứ tốt đẹp gì, những gì Lâu Dương Vân phải chịu bây giờ đều là đáng đời.Hai người đến doanh trại, Lục Yến Từ bảo người canh gác trước sau, đề phòng có người nghe lén, rồi mới nói: "Hôm nay em cố ý chạy đến đây, có chuyện gì quan trọng vậy? Hay là ngọc bội lại cảnh báo em?"
Tống Duệ Nguyệt:... Ồ, đôi khi phải nói rằng có lẽ đây chính là sự đồng điệu, cô còn chưa nói gì, chồng cô đã đoán được cô muốn nói gì rồi.
"Lần này có chuyện hơi lớn, em thông qua ngọc bội cảnh báo, Tiếu Hàn Ngọc bọn họ sẽ đợi đến khi đập nước tích đủ nước, nửa đêm sẽ cho nổ đập nước, mấy ngôi làng bên dưới không hề hay biết, sau đó rất nhiều người c.h.ế.t và bị thương, Tiếu Hàn Ngọc cũng nhân cơ hội đó trốn thoát. Thực ra, còn một chuyện nữa em quên nói với anh, chính là ở sân sau nhà máy kẹo của chúng ta có một cái giếng, thông với sông ngầm, trước đây em đã theo sông ngầm bơi qua, phát hiện bên trong có rất nhiều hang động, trong một hang động có giấu rất nhiều báu vật... "
"Em đã thu hết những báu vật đó vào không gian rồi phải không?" Lục Yến Từ nhìn dáng vẻ của cô, đoán được ngay.Tống Duệ Nguyệt:...
"Hôm nay Tằng Nguyên Văn nói với em, hôm qua phát hiện nhà máy có ma, nói là nhìn thấy một bóng người nhưng đuổi theo thì lại không thấy nữa. Nhưng em biết nhà máy không có ma, em luôn cảm thấy chuyện này có liên quan đến hang động đó. Anh nói xem, có phải những báu vật đó là do Tiếu Hàn Ngọc bọn họ giấu ở đó không? Những chất nổ đó có phải cũng giấu trong hang động? Vì lúc đó có rất nhiều hang động, em chỉ đi đến hang động có báu vật, những hang khác em đều không xem."