"Vẫn chưa được ba tháng đâu, bà Chu, cháu giới thiệu với bà, đây là mẹ chồng cháu, họ Ôn."
Bà Chu nghe xong thì ngẩn người, kéo Tống Duệ Nguyệt nói: "Cái này... cái này không đúng chứ? Mẹ chồng cô bây giờ phải sáu mươi mấy tuổi rồi chứ? Sao lại trẻ thế này? Không phải là mẹ kế của Tiểu Lục đấy chứ?"
Bên cạnh, Ôn Hội Ninh nghe rõ mồn một. Mặc dù bị hiểu lầm là mẹ kế nhưng trong lòng bà rất vuil Ai mà không muốn người khác nói mình trẻ chứ!
"Bà Chu, đây đúng là mẹ ruột của chồng cháu, năm nay 62 tuổi rồi." Bà Chu đã ngoài bảy mươi tuổi, chỉ hơn Ôn Hội Ninh mười mấy tuổi, nghe nói bà ấy đã 62 tuôi, bà cũng rất kinh ngạc. "Trời ơi, chăng trách có thể sinh ra một đứa con trai đẹp trai như Tiểu Lục."
Ôn Hội Ninh bị khen đến nỗi ngượng ngùng.
"Bà cũng trẻ lắm! Tiểu Nguyệt gọi bà là bà, tôi nghĩ, chắc phải bảy tám mươi tuổi rồi chứ? Nhưng nhìn bà cũng chỉ mới hơn năm mươi tuổi thôi?"
Bà Chu cười lớn không ngượng mồm: "Có đâu, tôi đã ngoài bảy mươi rồi, bà thông gia, bà mới thực sự trẻ trung đấy. Đi trên phố, người ta còn tưởng bà là chị gái của Tiểu Nguyệt ấy chứ!"
Tống Duệ Nguyệt đứng bên cạnh nghe mà mặt đơ ra.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mot-thai-ba-bao-ta-trong-sinh-tai-gia-giup-chong-moi-lam-giau/chuong-452.html.]
Bên phía Lục Yến Từ vốn đang đợi vợ mình về, thậm chí còn háo hức lái xe đến ga đón người, kết quả đợi mãi đợi mãi, chỉ đợi được Hứa Tâm Kiều và mấy người khác, còn không thấy vợ và mẹ mình đâu.
Hứa Tâm Kiều nói với anh rằng Tống Duệ Nguyệt và những người khác phải hai ngày nữa mới về, lúc đó trên mặt Lục Yến Từ không có biểu cảm gì, về đến nhà liền bắt một nhóm lính con tập luyện thật nghiêm khắc.
Tống Duệ Nguyệt ở Chương Thành hai ngày, ngày đầu tiên nghỉ ngơi, ngày thứ hai mua một ít đồ đến viếng mộ mẹ và ngoại, vì mẹ chồng ở bên cạnh nên cô chỉ nói trong lòng với mẹ và ngoại, sau đó lại lên chuyến tàu tối hôm đó, xách theo những túi lớn túi nhỏ mà bà Chu chuẩn bị cho cô về đảo Nam Châu.
Đợi tàu đến ga, hai mẹ chồng nàng dâu còn chưa dọn dẹp xong thì một bóng người cao lớn đã xuất hiện trong toa tàu, che mất ánh sáng.Tống Duệ Nguyệt vô thức nhìn, thấy là Lục Yến Từ, không biết là vì cảm thấy tủi thân hay quá nhớ chồng, hoặc là vì tâm trạng trong thời kỳ mang thai thay đổi lớn, nước mắt cứ thế rơi xuống.Lục Yến Từ trông thấy, đau lòng không chịu được, vội vàng tiến lên ôm lấy vai cô hỏi:
DTV
"Sao vậy? Ai bắt nạt em?"Nói xong lời này, còn nhìn mẹ mình một cái.
Ôn Hội Ninh: … Thằng nhóc thối!"Chỉ là hơi nhớ anh thôi."
Tống Duệ Nguyệt sợ anh hiểu lầm, nhỏ giọng lẩm bẩm hai câu.Cô cảm thấy tủi thân trong lòng, lần này đi hội chợ thương mại cuối cùng cũng gặp được người thân mà cô mong nhớ cả hai kiếp nhưng trong lòng lại càng khó chịu hơn.Nhưng chuyện này cô không thể nói với mẹ chồng, chỉ có Lục Yến Từ biết, cho nên bây giờ nhìn thấy anh, cô không kiềm chế được cảm xúc.
Lục Yến Từ không phải cảm thấy vợ mình có mâu thuẫn gì với mẹ mình, dù sao thì từ khi mẹ anh đến, anh đều có một ảo giác rằng cô gái nhỏ mới là con gái ruột của mẹ anh, còn anh mới là người bị bế nhầm.Chủ yếu là muốn biết từ mẹ mình xem ai đã bắt nạt cô gái nhỏ.Đợi về đến nhà, Lục Yến Từ nhân lúc Tống Duệ Nguyệt đi tắm, tìm đến Ôn Hội Ninh hỏi: "Mẹ, Kiều Kiều có phải bị người ta bắt nạt không? Hay là ở hội chợ thương mại bị chịu ấm ức gì không?"
Ôn Hội Ninh suy nghĩ một chút: "Không có mà! Đều rất tốt rất thuận lợi, con không thấy Tiểu Nguyệt rất giỏi rất lợi hại sao, tặc lưỡi, lừa người thì đúng là một bộ một bộ, lúc về cũng rất vui vẻ. Có thể là ở bên ngoài ăn ở không thoải mái bằng ở nhà mình thôi, hơn nữa, bây giờ cô ấy đang mang thai, đúng rồi, con lại đây, mẹ nói cho con biết này! trong bụng Tiểu Nguyệt sợ là không chỉ mang một thai, con phải chú ý một chút, đừng làm bậy biết chưa?"