Sư trưởng Tả trừng mặt: "Này, cậu có ý gì? Đau lòng rượu, còn muốn đuổi tôi đi à? Tôi là khách đấy.”
"Nhưng không có vị khách nào như ông, chạy đến nhà người ta để kích thích người ta, còn ăn chực uống chùa." Khi nghe ông kể về việc vợ mình giỏi giang và có năng lực như thế nào, Lục Yến Từ càng khó chịu hơn. Sư trưởng Tả tức muốn chết, thằng nhóc hỗn này, có đáng không? Ngày cuối cùng của hội chợ thương mại, bên phía Tống Duệ Nguyệt còn đàm phán được một số đơn hàng lớn từ nước ngoài. Có một đơn hàng, là một doanh nghiệp do một người Hoa kiều mở, nói rằng ở AM có hàng chục siêu thị lớn, bên họ mang đến một số sản phẩm đều được đặt rất nhiều đơn hàng, đồng thời ký hợp đồng cung cấp trong ba năm.
Lúc đó Tống Duệ Nguyệt đang trò chuyện ở gian hàng khác, sau khi trở về vẫn nghe Đào Thư và Lâm Thời Minh kể tại, nghe xong cô thấy tim mình thắt tại, cầm hợp đồng tên xem, cô nhìn thấy một cái tên quen thuộc... Hướng Hoa Dương. Lòng cô rất phức tạp, thậm chí còn có chút fo tắng. Như vậy, như vậy ông ấy có nguy cơ bị bại lộ không?
Ban đầu cô định về khách sạn tìm cơ hội hỏi ông ấy nhưng khi về mới biết người đã lên máy bay về AM vào ngày hội chợ thương mại kết thúc.
Tống Duệ Nguyệt hồi lâu vẫn chưa hoàn hồn, trong lòng không nói nên lời tủi thân và buồn bã.
Cô không biết đứa con gái này của mình rốt cuộc có ý nghĩa gì trong mắt người cha này?
Kiếp trước, cô đã không gặp được cha mình lần cuối.
Mang theo sự tiếc nuối và nhớ nhung mà rời khỏi thế gian.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mot-thai-ba-bao-ta-trong-sinh-tai-gia-giup-chong-moi-lam-giau/chuong-451.html.]
Kiếp này, cô biết ông vẫn còn sống, biết được tung tích của ông, thậm chí còn thay đổi cục diện c.h.ế.t chóc của ông nhưng vẫn không thể đoàn tụ, thậm chí khi gặp nhau còn phải giả vờ như người xa lạ, ngay cả tin ông về AM cũng là do cô nghe từ miệng quản lý khách sạn.
Ôn Hội Ninh rõ ràng cảm thấy tâm trạng của cô con dâu nhỏ nhà mình trở nên buồn bã, bà cũng cảm thấy có chuyện gì đó xảy ra mà bà không biết nhưng người sống đến tuổi này, hoặc là hồ đồ, hoặc là tinh ranh, bà nghĩ mình vẫn nên giả vờ hồ đồ đi!
Một lần hội chợ thương mại, bên quân đội, bao gồm cả bên nhà máy kẹo trong vòng ba đến năm năm tới không lo thiếu đơn hàng, mà nhiệm vụ tiếp theo của họ là tuyển người, thúc đẩy sản xuất, xuất hàng.Nhiệm vụ của Tống Duệ Nguyệt là dưỡng thai.
DTV
Vé tàu về đã được đặt trước nhưng giữa chừng, Tống Duệ Nguyệt quyết định khi đi qua ga tàu Chương Thành, sẽ dừng lại ở đó một ngày, đến thăm mộ của mẹ và ngoại, tiện thể nói với họ rằng cô đã gặp cha.Đến Chương Thành, tất nhiên Ôn Hội Ninh cũng đi theo, Hà Bảo Trụ và Lâm Thời Minh, Tằng Nguyên Văn cũng dừng lại một ngày, vừa lúc đến Chương Thành xem tình hình bán hàng ở đây.
Bà Chu đang phơi ớt muối ở sân, mùa hè ở Chương Thành nắng cũng rất gắt, phơi ớt muối như vậy, đến cuối năm xào thịt, hấp thịt ăn đều rất ngon.Hơn nữa bà còn phải gửi cho Tiểu Nguyệt vài cân, đến lúc đó hun thêm chút thịt xông khói, cá xông khói, cũng gửi cho cô ấy.
Bây giờ ông già nhà bà mỗi tháng đóng đồ nội thất và làm xe đồ chơi, đều có thể kiếm được mấy chục thậm chí cả trăm tệ một tháng, mức sống của gia đình tăng lên nhanh chóng.Bà đã bắt đầu xem mắt cho Chu Dương nhưng tìm một vòng vẫn không có người nào phù hợp.
Đang nghĩ ngợi lung tung thì bà nghe thấy tiếng gọi quen thuộc từ bên ngoài.Bà vội vàng đứng dậy, còn tưởng mình nghe nhầm.
Lắng nghe kỹ lại, đúng là có người gọi mình, bà vội vàng ném cái giỏ trong tay đi, vui vẻ mở cửa.Quả nhiên thấy Tống Duệ Nguyệt đang chống bụng, bên cạnh còn có một người phụ nữ trung niên trông chỉ khoảng bốn mươi tuổi.
Bà nghĩ mãi mà không nhớ ra người này là ai."Ồ, Tiểu Nguyệt à, bà còn tưởng mình nghe nhầm chứ, không ngờ đúng là cháu thật vào nhanh đi, bụng cháu to thế này rồi à? Có phải mang thai ở đây không?" Bà lão thấy Tống Duệ Nguyệt, liền hỏi một tràng, một tay còn nhẹ nhàng xoa bụng cô.