Trên tàu hỏa, cô lại lặp lại công việc mà mình thích làm nhất trước đây, ngồi lê đôi mách trong từng khoang nằm mềm, trước đây có Lục Kim An là một đứa trẻ dễ thương, bây giờ mặc dù Lục Kim An đã bị bỏ lại ở nhà để làm bạn với Yêu thúc nhưng lại có thêm một người mắc chứng sợ xã hội là Ôn Hội Ninh.
Đặc biệt là khi Ôn Hội Ninh trò chuyện, bà lại lén tiết lộ một câu về khu nhà tập thể của họ, trước đây đã từng làm gì trên chiến trường, cộng thêm giọng Bắc Kinh của bà, những người có thể ngồi trong khoang nằm mềm này, ai mà không phải là người tỉnh ranh? Đều nảy sinh ý định kết giao.
Đến Thượng Hải, họ cầm theo giấy thông hành vào gian hàng hội chợ thương mại và giấy tờ tùy thân đến khách sạn quốc doanh đo hội chợ thương mại thuê riêng để ở. Tiền thì vẫn phải nộp nhưng sẽ ít hơn một nửa so với bình thường, ngoài ra còn được bao cả bữa sáng và bữa tối, đồ ăn cũng là những món ngon mà bình thường không được ăn. Tất nhiên cũng có một số đơn vị để tiết kiệm tiền, không đến khách sạn ở nhưng Tống Duệ Nguyệt một là vì đang mang thai, không ở khách sạn tốt hơn thì chẳng phải tự chuốc bệnh sao; hai là những người ở được trong khách sạn như thế này, phần lớn đều là người không thiếu tiền hoặc là khách nước ngoài.
Quan trọng hơn là Lục Yến Từ đã nói, tần này cha cô sẽ lấy thân phận là người Hoa kiều về nước tham gia hội chợ thương mại. Cô đã suy nghĩ rất lâu, ở đây có thể gặp được cha mình nhiều hơn.
Quả nhiên, cô vừa làm thủ tục nhận phòng xong, cô và mẹ chồng Ôn Hội Ninh ở một phòng, Lý Diệu Tư, Đào Thư ở một phòng, Hứa Tâm Kiều, Nghiêm Hồng Tỉnh, Thẩm Tang Như ở một phòng, ba đồng chí nam kia ở một phòng, mấy người cầm chìa khóa phòng của mình vào phòng, Tống Duệ Nguyệt và mẹ chồng vừa đến tầng phòng của mình thì đụng phải hai người đàn ông mặc vest, đeo cà vạt đi tới.
Người đi đầu tiên, Tống Duệ Nguyệt nhìn thấy ngay từ cái nhìn đầu tiên, cô đã đứng như trời trồng.
Khuôn mặt này, trước đây cô không có ấn tượng gì nhưng khi Lục Yến Từ đi làm nhiệm vụ, khi ngọc bội cảnh báo cô, cô đã nhìn thấy, hơn nữa khuôn mặt này thực sự rất giống cô!
Tống Duệ Nguyệt mặc dù trước khi đến đã chuẩn bị tâm lý và tưởng tượng ra một số cảnh tượng khi gặp cha nhưng lúc này, cô vẫn suýt chút nữa không giữ được bình tĩnh.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mot-thai-ba-bao-ta-trong-sinh-tai-gia-giup-chong-moi-lam-giau/chuong-448.html.]
DTV
Nhưng cô biết cha mình hiện tại không thể công khai thân phận, thậm chí mình cũng không thể nhận cha.
Cô chỉ có thể nhẫn nhịn, thậm chí trước khi đưa cô lên tàu hỏa, Lục Yến Từ còn thì thầm bên tai cô, ngay cả khi nhận ra cha thì cũng phải giả vờ như không biết gì.
"Tiểu Nguyệt, sao vậy? Có phải không khỏe ở đâu không?" Ôn Hội Ninh đi bên cạnh, thấy con dâu út đột nhiên đứng im, không khỏi tò mò hỏi.
Tống Duệ Nguyệt sợ mình không nhịn được mà lộ tẩy, giả vờ chóng mặt, một tay chống tường nói: "Mẹ, con đột nhiên thấy hơi chóng mặt."
Nhưng vừa dứt lời, cô đã nghe thấy một giọng nói ấm áp đến mức khiến cô muốn khóc: "Cô gái, cô không sao chứ? Có cần chúng tôi đưa cô đến bệnh viện không?"Tống Duệ Nguyệt đột ngột ngẩng đầu lên, chạm phải đôi mắt sâu thẳm, đẹp đẽ nhưng đầy lo lắng của Tống Viễn Thanh.Cô có thể cảm nhận được bàn tay đang đỡ lấy cánh tay mình tràn đầy sức mạnh, thậm chí còn hơi run rẩy, chính khoảnh khắc này, cô cảm thấy cha mình cũng đã nhận ra cô.
Chú Hứa và ông La đều nói, ngoại hình của cô thừa hưởng từ cha mẹ là ưu điểm nhưng cô lại giống mẹ hơn."Tôi... tôi không sao, cảm ơn ông, thưa ông, có lẽ tôi hơi mệt."Cô lắc đầu, giọng nói có phần khó khăn, cố gắng kiềm chế cảm xúc kích động của mình.
Nhưng dù vậy, Ôn Hội Ninh vẫn nhận ra có điều gì đó không ổn.
"Tiểu Nguyệt, trông con có vẻ rất khó chịu, hay là đến bệnh viện khám xem."
Tống Duệ Nguyệt cố nở nụ cười: "Mẹ, không sao đâu, con chỉ hơi chóng mặt, có thể là bị hạ đường huyết rồi vào ăn hai viên kẹo là ổn thôi."