Trang Tự Nghỉ suýt chút nữa bật cười thành tiếng, gật đầu: "Đúng vậy, đúng là quá ồn ào." Nguyễn Anh Hoa tức đến run rẩy, không nhịn được nữa, xông đến trước mặt Tống Duệ Nguyệt định tát cô.
"Tôi đánh c.h.ế.t con tiện nhân này, dám mắng tôi... Á!, cô buông tay, đau, đau, á!!" Nguyễn Anh Hoa gào lên muốn đánh c.h.ế.t Tống Duệ Nguyệt nhưng tay còn chưa chạm vào mặt cô thì đã bị Tống Duệ Nguyệt túm chặt, sau đó, bà ta bị cô bẻ ngược tay ra sau, lập tức đau đến nỗi mặt mày méo mó.
"Đánh c.h.ế.t tôi sao? à còn chưa có bản lĩnh đó đâu."
Tống Duệ Nguyệt cười lạnh, nói xong liền đẩy Nguyễn Anh Hoa một cái, Nguyễn Anh Hoa loạng choạng, trực tiếp ngã chổng vó, đau đến nỗi nằm vật ra đất kêu gào không ngừng.
DTV
Trang Tự Nghi há hốc mồm nhìn cô thực hiện một toạt động tác như nước chảy mây trôi, tẩm bẩm: "Trời đất ơi, Lục Yến Từ nhà cháu nói cháu tính tình tốt, sợ cháu bị bắt nạt... Ôi trời, cậu ấy sợ là hiểu tầm về cháu rồi!"
Tống Duệ Nguyệt có chút bất lực nói: "Thím Trang, chẳng lẽ cháu còn chưa đủ tính tình tốt sao? Cháu mang quà đến thăm Chính ủy Thiệu, người nhà thấy vậy chăng phải nên tiếp đón nồng nhiệt? Nhưng bà ta tại chỉ vào mũi cháu mà mắng chửi, với tính khí trước đây của cháu, không đánh bà ta khóc tóc thảm thiết đã là rất nể mặt Chính ủy Thiệu rồi, hơn nữa, mấy chiêu này đều là Lục Yến Từ dạy cháu, anh ấy nói để cháu học chút võ phòng thân tự vệ, chính là sợ cháu bị bắt nạt đấy."
Trang Tự Nghĩ:... Đạo tý thì đúng là như vậy!
Nguyễn Anh Hoa là người bắt nạt kẻ yếu sợ kẻ mạnh, bị Tống Duệ Nguyệt dạy dỗ một trận như vậy, cũng không dám mở miệng chửi bậy nữa, chỉ giả vờ đau đớn sắp c.h.ế.t nằm trên đất kêu rên.
Tống Duệ Nguyệt cười nói: "Đừng giả vờ nữa, tôi dùng bao nhiêu sức tôi tự biết rõ, nếu bà cứ muốn giả vờ đau để tống tiền tôi, tôi không ngại đánh gãy tay chân bà trước, ít nhất như vậy cũng không thiệt."
Nói xong, cô cầm lấy một cái cốc tráng men trên bàn bóp mạnh, chiếc cốc lập tức giống như tờ giấy, bị cô bóp nát thành một cục.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mot-thai-ba-bao-ta-trong-sinh-tai-gia-giup-chong-moi-lam-giau/chuong-435.html.]
Trang Tự Nghi nhìn thấy thì hít vào một hơi, Nguyễn Anh Hoa sợ đến run rẩy: "Cô... Cô dám."
Tống Duệ Nguyệt khinh thường cười khẩy: "Bà có thể thử xem, tôi dám hay không."
Nguyễn Anh Hoa tức đến run rẩy, không dám trút giận lên Tống Duệ Nguyệt nữa, liền chuyển mục tiêu sang Trang Tự Nghi, tức giận nói: "Cô cứ nhìn tôi bị cô ta bắt nạt như vậy sao?"
Trang Tự Nghi trợn mắt: "Liên quan gì đến tôi."
Nguyễn Anh Hoa:...Tống Duệ Nguyệt vốn định tặng sữa bột nhưng bây giờ Nguyễn Anh Hoa làm ầm ĩ như vậy, cô cũng không tặng sữa bột nữa, đi đến đầu giường lại bỏ sữa bột vào giỏ.Nguyễn Anh Hoa vẫn còn nhớ đến hai thùng sữa bột đó, vốn định đợi mọi người đi rồi, sẽ mang hai thùng sữa bột này về nhà mẹ đẻ, bây giờ thấy cô lại lấy sữa bột đi thì vội vàng."Cô bỏ xuống, hộp sữa bột này cô đã tặng rồi, không thể lấy lại."
"Ai nói tôi tặng? Tôi chỉ lấy ra để bày cho bà thèm thôi, hơn nữa, tôi không lấy đi chẳng lẽ để bà mang về nhà mẹ đẻ sao? Vừa rồi bà mắng chửi tôi còn muốn động thủ với tôi, tôi không phải đồ ngốc, tặng cho bà rồi cô cũng không biết điều, đến lúc có chuyện gì lại đổ trách nhiệm lên đầu tôi, tôi còn không bằng giữ lại để mình uống."
Nói xong, cô xách giỏ cùng Trang Tự Nghi ra khỏi phòng bệnh, mặc kệ Nguyễn Anh Hoa ở phía sau chửi bới thế nào.Trang Tự Nghi đợi ra khỏi phòng bệnh mới tò mò hỏi: "Tiểu Nguyệt à, nếu cô ta thật sự tống tiền cháu, cháu thật sự sẽ đánh gãy tay chân cô ta sao?"
Tống Duệ Nguyệt: "Làm sao có thể, chỉ là dọa bà ta thôi, cháu là một quân tẩu gương mẫu tuân thủ pháp luật."
Trang Tự Nghi:... Thật, thật sao?"Thím Trang, hai thùng sữa bột này cháu chỉ có thể đợi Chính ủy Thiệu tỉnh lại, khỏe rồi mới tặng, nếu không Chính ủy Thiệu chắc chắn sẽ không được uống."Trang Tự Nghi cũng rất đồng ý.
"Cũng được, dù sao bây giờ ông ấy cũng không uống được, chuyện hôm nay, tôi còn phải nói với lão Tả, xem bên đó xử lý thế nào, nếu không để Nguyễn Anh Hoa ở trong phòng bệnh làm loạn như vậy, bệnh của lão Thiệu đừng nói là khỏi, chỉ sợ còn nghiêm trọng hơn."