Không biết tại sao, Lục Yến Từ luôn cảm thấy nụ cười của thím Trang có chút nghiến răng nghiến lợi. "Được, về cháu sẽ viết thư cho Tả Nam và Tả Bắc." "Viết thư phiền phức lắm, lát nữa chú Tả của cháu đi làm về, cháu lên lầu lấy điện thoại gọi là được." Lục Yến Từ:... Được rồi! Tống Duệ Nguyệt cũng đứng dậy vào bếp, giúp Trang Tự Nghi nấu cơm.
Lục Yến Từ không muốn ngồi trong phòng khách trừng mắt với Lục Kim An, cũng đứng dậy vào bếp giúp rửa rau. Đợi Tả sư trưởng và chính ủy Thiệu từ quân đội về, trời đã gần tối, cơm nước cũng đã nấu xong. Hai người vì fo tắng về chuyện dây chuyền sản xuất đường mà Tống Duệ Nguyệt nói, chính ủy Thiệu thậm chí còn không về nhà mình, mà trực tiếp đến nhà Tả sư trưởng.
Hai người vừa vào cửa, đã thấy một đứa nhỏ được chạm khắc tinh xảo chạy đến, mở to đôi mắt to tròn vừa tò mò vừa đáng yêu.
"Ông ơi, các ông là ai vậy?"
"Cháu là ai vậy?" Tả sư trưởng nhìn thấy đứa trẻ đáng yêu như vậy, vẻ mặt nghiêm nghị thường ngày cũng trở nên hiền từ, giọng nói cũng dịu dàng hơn.
"Cháu là khách của nhà này, cháu đến chơi." Lục Kim An nghiêng đầu, tập tức phản ứng lại, quay người chạy vào trong, miệng còn hét: "Bà ơi, ông xã bà về rồi!" Tả sư trưởng và chính ủy Thiệu đầu tiên là sửng sốt, sau đó bật cười. "Đứa trẻ này thật thú vị."
Trang Tự Nghi đang giúp việc trong bếp, ban đầu là bà nấu cơm nhưng Tống Duệ Nguyệt giúp đỡ, thế là cô lại trở thành đầu bếp chính.
Nghe thấy Lục Kim An vừa chạy vừa hét "Ông xã bà về rồi."Mãi một lúc sau bà mới phản ứng lại, chạy ra đón.
Tả sư trưởng thấy người ra không phải Tống Duệ Nguyệt và Lục Yến Từ mà là vợ mình, thì không khỏi hỏi: "Tiểu Tống đâu? Sao không thấy cô ấy?"Trang Tự Nghi trợn mắt: "Đang xào rau trong bếp. Các ông cứ nghỉ ngơi đi, sắp ăn cơm rồi."
DTV
Tả sư trưởng nghe nói Tống Duệ Nguyệt đang nấu cơm, vội vàng nói: "Ôi, cô ấy là khách, sao bà lại để khách nấu cơm?""Ông không chê tôi nấu ăn dở sao? Tôi đang học hỏi Tiểu Tống đấy! Để ông khỏi phải lải nhải suốt ngày còn không bằng ra nhà ăn của quân đội ăn, hừ!"
Tả sư trưởng:... Trước mặt lão Thiệu, không thể không lật lại chuyện cũ sao?Chính ủy Thiệu:... Muốn cười nhưng phải nhịn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mot-thai-ba-bao-ta-trong-sinh-tai-gia-giup-chong-moi-lam-giau/chuong-397.html.]
Ba người đang nói chuyện thì Lục Yến Từ và Tống Duệ Nguyệt mỗi người bưng hai đĩa thức ăn ra."Ồ, có thể ăn cơm rồi."
Trang Tự Nghi nói xong, liền đi về phía bàn ăn, lười để ý đến Tả sư trưởng và chính ủy Thiệu.Hai người cũng quen rồi, đi theo vào.
Lục Yến Từ dẫn Tống Duệ Nguyệt đến trước mặt hai người: "Kiều Kiều, đây là chú Tả, đây là chú Thiệu."
"Chú Tả, chú Thiệu, đây là vợ tôi, Tống Duệ Nguyệt, bình thường các chú gọi Tiểu Tống, Tiểu Nguyệt đều được." Tả sư trưởng và chính ủy Thiệu: "Tại sao cậu gọi là Kiều Kiều, còn chúng tôi thì gọi là Tiểu Tống?" Lục Yến Từ:...
"Kiều Kiều là tên thân mật của cô ấy, chỉ mình tôi được gọi."
Tả sư trưởng, chính ủy Thiệu:... Thằng nhóc này chiếm hữu dục mạnh ghê ha!
Tống Duệ Nguyệt:... Xấu hổ đến mức muốn tìm một cái lỗ để chui vào.
Ba người đương nhiên là bắt tay, chào hỏi vài câu.
Đợi đến khi ngồi vào bàn ăn, Tả sư trưởng đã vội vàng hỏi: "Tiểu Nguyệt à! Chuyện dây chuyền sản xuất đường của cháu, kể chi tiết cho chú và chú Thiệu nghe xem?"
Tống Duệ Nguyệt cũng không giấu giếm, kể cả chuyện của Tống Thu Dương và những người khác.
"Chuyện này, đúng là có hơi mạo hiểm nhưng Tống Thu Dương là nhân lài chuyên ngành kỹ thuật cơ khí, nếu không có chú ấy thiết kế và tự tay làm ra bộ thiết bị này thì phải tốn giá cao để mua thiết bị bên ngoài, hiện tại thì việc mở dây chuyền sản xuất đường căn bản là không thể hoàn thành. Hơn nữa, sau này cháu còn có một số cách khác để kiếm tiền, cũng cần đến họ, cho nên, về phương diện an toàn cá nhân, mong rằng bên quân đội có thể nghĩ cách."