Tống Duệ Nguyệt rõ ràng biết bách hóa đại lâu đã đổi chủ nhiệm nhưng vẫn cười mị mị hỏi: "Chủ nhiệm trước không phải họ Vương sao?"
Tề Vĩnh Tân cười nói: "Đã bị cách chức rồi, ông ta nghe theo lời xúi giục của Lâu Chí Cường, hủy một đơn hàng lớn như vậy, còn khiến bách hóa đại lâu mất một khoản tiền lớn, bây giờ không những mất việc mà còn bị bắt giam. Xưởng trưởng Tống, đây hẳn là điều mà cô muốn biết nhất phải không?"
Tống Duệ Nguyệt nhướng mày, không nói gì quay người đi vào. "Tôi nghe chú Chu nói bách hóa đại lâu của các người muốn tiếp tục đàm phán đơn hàng đó với xưởng kẹo của chúng tôi? Chủ nhiệm Tề đích thân đến đây là vì chuyện này?" Đến nhà chính, Tống Duệ Nguyệt xách hai chiếc ghế tựa mới làm từ bên trong ra đặt ở hành lang, lại đi pha hai tách trà.
Trà là trà xanh, người dân Chương Thành đều uống loại trà này, fá trà là do bà Chu đến nhà họ hàng ở nông thôn hái tá trà tươi về tự sao rồi vò ba tần tại dùng dây teo humn hương, uống vào nước có mùi thơm dễ chịu, vị trà cũng đậm, uống vào ngọt hậu. Tề Vĩnh Tân uống một ngụm, còn chép miệng: "Trà này không tệ, xưởng trưởng Tống rmua ở đâu vậy?" "Lá trà là do bà tôi tự đi hái ở nông thôn về làm, một năm chỉ được mấy cân, không mua được đâu."
Tề Vĩnh Tân tiếc nuối gật đầu, liền nuói đến hợp đồng trước đó.
"Xưởng trưởng Tống, tôi muốn biết nếu tiếp tục đơn hàng trước đó, bên cô có yêu cầu gì không."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mot-thai-ba-bao-ta-trong-sinh-tai-gia-giup-chong-moi-lam-giau/chuong-368.html.]
Trong lòng Tề Vĩnh Tân rất rõ ràng, Tống Duệ Nguyệt đã có thể cố ý từ đảo Nam Châu trở về Chương Thành, chắc chắn là muốn giành được hạng mục ở đây, nếu không, cũng sẽ không ở lại đây nhiều ngày như vậy.
Hắn biết mục đích của Tống Duệ Nguyệt, Tống Duệ Nguyệt đương nhiên cũng đoán được mục đích hắn khi đích thân đến đây, không ngoài mục đích muốn đòi lại số tiền bồi thường vi phạm hợp đồng đó và cô cũng không định lấy không số tiền này, số tiền này không dễ lấy, nếu lấy được thì ít nhất trong ba bốn năm nữa, xưởng kẹo Chương Thành đừng hòng kéo hạng mục về đây.
Huống hồ, cho dù mấy chục năm sau, bách hóa đại lâu đã trải qua nhiều lần cải chế, vẫn đứng vững ở Chương Thành, cô không cần vì mấy vạn tệ nhỏ nhoi này mà cắt đứt con đường phía sau, không đáng.
DTV
"Chủ nhiệm Tề, đơn hàng đó nếu muốn tiếp tục cũng không phải không được, xét về mọi mặt, lần này bên xưởng chúng tôi chịu thiệt, bên bách hóa đại lâu phải có chút bồi thường chứ?"
Tề Vĩnh Tân nghe cô nói vậy thì thở phào nhẹ nhõm.
"Vậy cô nói xem, muốn bồi thường thế nào, chỉ cần là tôi có thể quyết định, có thể chốt ngay.""Thực ra cũng không tính là bồi thường, mà là đôi bên cùng có lợi, tôi muốn đặt một quầy kẹo chuyên dụng ở bách hóa đại lâu của các người, số tiền bồi thường vi phạm hợp đồng đó tôi có thể trả lại đủ, bán được bao nhiêu hàng thì nhập bấy nhiêu hàng, chúng tôi chỉ thuê quầy, anh thấy thế nào?" Cách làm này của Tống Duệ Nguyệt thực ra giống với cách vận hành của các trung tâm thương mại sau này.Nếu như vậy, cô thậm chí không cần cung cấp hàng cho các hợp tác xã cung ứng khác nữa, ở đây bố trí hai nhân viên bán hàng thay phiên nhau, rồi thuê một nhà kho, nhân viên bảo vệ còn có thể tuyển từ những người lính xuất ngũ của Lục Yến Từ...Tề Vĩnh Tân nghe xong yêu cầu này của cô thì hít một hơi lạnh, lập tức lắc đầu: "Không được, bách hóa đại lâu của chúng tôi mất không chỉ mấy vạn tiền bồi thường vi phạm hợp đồng này. Huống hồ, cũng không có tiền lệ như vậy, nếu để các nhà sản xuất khác biết được, sẽ gây ra đại loạn mất."
Tống Duệ Nguyệt nghĩ bụng biết ngay là anh sẽ không đồng ý."Hoặc là, chúng ta có thể thỏa hiệp, các người nhập hàng từ chúng tôi, tôi sẽ trích hai phần lợi nhuận cho bách hóa đại lâu, vẫn cho chúng tôi một quầy chuyên dụng, nhân viên bán hàng chúng tôi tự tìm, tiền lương không cần bách hóa đại lâu của các người trả, xưởng kẹo chúng tôi tự trả lương, anh thấy phương án này khả thi không?"