Cô không vội mở rương, mà lặng lẽ nhìn, hốc mắt dần ươn ướt.
Những thứ này đều là ông ngoại để lại cho cô nhưng kiếp trước, lại bị nhà họ Trương và Trương Hân Nguyệt phát hiện, trộm hết những báu vật này.
Kiếp trước, là cô vô dụng, là cô ngu ngốc, tin nhầm người, khiến ngọc bội bị cướp, kho báu bị trộm, bản thân cũng bị nhà họ Trương đuổi ra khỏi nhà, lưu lạc đầu đường, sống bằng nghề nhặt rác, làm việc lặt vặt.
Cho đến khi vô tình nhìn thấy mấy người mặc quân phục bị người ta truy đuổi, cô thấy một người trong số họ trong lúc đánh nhau làm rơi ra từ trong túi một miếng ngọc bội giống hệt miếng ngọc bội của mình, khi thấy tên côn đồ sắp b.ắ.n vào sau lưng người đó, cô không nghĩ ngợi gì đã xông tới, đẩy người đó ra, đỡ viên đạn đó, cô thậm chí còn chưa kịp nhìn rõ mặt đối phương, cũng không hỏi miếng ngọc bội đó là từ đâu mà có, thì đã chết!
DTV
Bây giờ, cô trọng sinh sống lại, đã hiểu được bí ẩn của ngọc bội, cũng kích hoạt được không gian ngọc linh, bây giờ lại có thể thu hết những kho báu này vào không gian trước, còn nhà họ Trương và Trương Hân Nguyệt, con sói mắt trắng không biết đang ở điện Diêm
Vương nào... hừ, kiếp này để chúng gặp quỷ đi! [Trương Hân Nguyệt là con gái nuôi của nữ chính kiếp trước.] Nghĩ đến đây, cô không thèm nhìn, liền thu hết những chiếc rương này vào không gian.
Ra khỏi hầm trú ẩn, cô thở phào nhẹ nhõm, tiếp theo, cô thực sự không còn gì phải lo lắng nữa rồi.
Bây giờ, cô đến ủy ban khu phố để xin đi làm thanh niên trí thức.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mot-thai-ba-bao-ta-trong-sinh-tai-gia-giup-chong-moi-lam-giau/chuong-31.html.]
Đến ủy ban khu phố, đã gần đến giờ ăn trưa, Tống Duệ Nguyệt lấy sổ hộ khẩu trong người ra, đi vào tìm cửa sổ đăng ký, thấy bên trong có một phụ nữ trung niên đang đan len, liền cười hỏi: "Chị ơi, chào chị, em muốn xin đi làm thanh niên trí thức, đăng ký ở đây sao?"
Người phụ nữ trung niên tên là Đường Hồng Hà, con cái đã mười bảy mười tám tuổi, thấy cửa sổ đột nhiên xuất hiện một khuôn mặt xinh đẹp, còn ngọt ngào cười gọi mình là chị, lại còn xin đi làm thanh niên trí thức, Đường Hồng Hà đang lo lắng vì danh sách vận động thanh niên trí thức không đủ, lập tức vui mừng.
"Đăng ký ở đây này, em gái, em xinh đẹp như vậy, gia đình em cũng nỡ để em đi làm thanh niên trí thức à?"
"Chị, bố mẹ em đều không còn nữa, trong nhà chỉ có một mình em, em nghĩ thế nào cũng phải đóng góp cho đất nước nên quyết định xin đi làm thanh niên trí thức, đi hỗ trợ xây dựng nông thôn, cùng với đồng bào nông thôn cùng nhau học tập tiến bộ." Tống Duệ Nguyệt đầu tiên là buồn bã một lúc, sau đó lại hào hứng phát biểu cảm nghĩ của mình.
Đường Hồng Hà nghe vậy liền vỗ tay bôm bốp, sau đó lấy ra một tờ giấy, là danh sách những vùng nông thôn sẽ sắp xếp người đi làm thanh niên trí thức lần này, có cả miền Nam lẫn miền Bắc.
Vì Tống Duệ Nguyệt có tư tưởng tích cực chủ động, Đường Hồng Hà quyết định cho cô đi cửa sau, để cô tự chọn nơi.
Tống Duệ Nguyệt nghĩ chỉ cần được đi làm thanh niên trí thức, tạm thời rời khỏi đây trốn tránh vài năm là được, đi đâu cũng được.
Nhưng bây giờ được tự chọn thì chắc chắn là tốt nhất rồi.