Tống Duệ Nguyệt vào bếp lại hấp cho Lục Kim An hai quả trứng, nghĩ thầm sau này Tiếu Hàn Ngọc có mang thú rừng xuống nữa, đù có bỏ tiền mua cũng không được, nếu không thằng nhóc này sẽ tuyệt thực phản đối mất? Đợi ăn xong, Tống Duệ Nguyệt đi rửa bát, Lục Yến Từ cũng ở bên cạnh giúp, lúc này Lục Kim An bưng một chồng quần áo chạy tới.
"Yêu thúc, chú xem, đây là Yêu thẩm làm cho cháu này, quần yếm, áo, còn có áo khoác, mũ cũng là Yêu thẩm làm, túi đeo chéo cũng vậy." Nó đặt quần áo lên ghế, từng món một lấy ra bày trước mặt Lục Yến Từ giới thiệu với anh.
Xong việc, đưới ánh mắt nghi hoặc của Tống Duệ Nguyệt và Lục Yến Từ, lại đắc ý nói: "Chú không có đúng không? Yêu thẩm không làm cho chú à? Yêu thẩm nói còn làm cho cháu nhiều lắm, để cháu một tháng không phải mặc lại đồ."
.„.. Ôi Tống Duệ Nguyệt
Lục Yến Từ:... Thằng nhóc thối này đúng là ngày càng đáng đánh. "Cái đó, em không biết số đo của anh, em cũng vốn định làm cho anh." Tống Duệ Nguyệt ngượng ngùng giải thích một câu, nói thật, cô không hề nghĩ đến chuyện làm quần áo cho Lục Yến Từ. Lục Yến Từ chỉ nhìn cô một cái, tiếp tục rửa bát.
Tống Duệ Nguyệt:... Giờ cô cũng muốn đánh con nít rồi.
Lục Kim An này đúng là tên hỗn đản, chỉ sợ thiên hạ không loạn!
Không khí sau đó có chút ngưng trệ, Tống Duệ Nguyệt cũng chẳng hiểu ra sao, đành mặc kệ Lục Yến Từ một mình trong bếp dọn dẹp, còn mình thì về phòng.
Ai ngờ vừa mới vào, người đàn ông cũng đi theo vào rồi đóng sầm cửa lại.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mot-thai-ba-bao-ta-trong-sinh-tai-gia-giup-chong-moi-lam-giau/chuong-251.html.]
Tống Duệ Nguyệt còn chưa kịp phản ứng, đã bị người đàn ông để ở trên tường, một tay giữ chặt gáy cô, một tay ôm chặt eo cô, kéo cô vào lòng, một lực như muốn bóp cô vào trong, nụ hôn bá đạo và nồng nhiệt cũng theo đó mà đến.
Bên ngoài, là tiếng đập cửa tức giận của Lục Kim An: "Yêu thúc, thật đáng ghét, lần nào đến cũng nhốt cháu ở ngoài, hai người có phải đang lén lút ăn đồ ngon không?"
Tống Duệ Nguyệt bị người đàn ông hôn đến choáng váng, lại vô tình nghe thấy lời của Lục Kim An, trong lòng khá đồng tình, chẳng phải đang lén lút ăn vụng sao.
Lục Yến Từ nhận ra cô gái nhỏ còn có sức lực để phân tâm, liền trừng phạt mà véo eo cô một cái, nghe thấy cô gái nhỏ hừ một tiếng, giọng điệu nũng nịu đến mức khiến xương cốt cũng mềm nhũn.Tống Duệ Nguyệt cảm thấy mình sắp phát điên rồi, người đàn ông này có phải uống nhầm thuốc không vậy? Lúc ăn cơm đột nhiên không vui, giờ lại đột nhiên chạy vào bắt cô hôn một trận, hôn thì hôn đi, còn động tay động chân, eo phụ nữ có thể tùy tiện véo sao?Cô cũng mặc kệ, hai tay bám lên cổ người đàn ông, trở nên chủ động, ôm lấy anh với suy nghĩ anh làm em thoải mái, em cũng không để anh thoải mái...Cuối cùng là cô bị anh ăn h.i.ế.p đến nỗi muốn khóc, Lục Yến Từ mới buông cô ra.
DTV
Tống Duệ Nguyệt tức giận đá một cước vào chỗ hiểm của người đàn ông, kết quả bị người đàn ông giữ chặt bắp chân, hơi thở anh gấp gáp, giọng nói khàn khàn: "Kiều Kiều, chỗ này liên quan đến hạnh phúc về sau của em, không được đá lung tung."
Tống Duệ Nguyệt:... Hình như anh nói cũng đúng, thôi không tự làm khổ mình nữa."Hôm nay anh bị làm sao vậy."
"Kiều Kiều, anh đang ghen, em không nhận ra sao? Em nhớ đến người đàn ông khác mà cười vui vẻ, anh ghen; em chỉ làm quần áo cho Lục Kim An, anh cũng ghen." Lục Yến Từ không hề che giấu sự ghen tuông của mình, cô gái nhỏ sống vô tư lự, nếu anh không nói ra có lẽ anh sẽ tức chết, còn cô thì không biết mình đang tức cái gì.
Tống Duệ Nguyệt:... À, sao tự nhiên thấy hơi đau mặt vậy?Ghen tuông kiểu này cũng kỳ cục quá rồi!"Anh ghen lung tung rồi đúng không? Tiếu Hàn Ngọc kia... Em với anh ta còn chẳng quen, huống hồ An An còn là trẻ con." Tống Duệ Nguyệt đã hết nói nổi rồi, vậy ra ghen tuông không phân biệt nam nữ sao?Lục Yến Từ tức giận véo mạnh vào m.ô.n.g cô: "Em đúng là đồ ngốc, không phải nói không biết số đo của anh sao? Giờ đo cho anh đi."
Tống Duệ Nguyệt giật mình, mắt sáng lên, đo số đo, vậy không phải có thể nhân cơ hội sờ loạn sao?