Đặc biệt là lời này lại được một nữ đồng chí xinh đẹp và hưng dữ nói ra, cảm giác được công nhận đó càng làm cho người ta phấn chấn! Triệu Vân Hương nghe xong lời này, vội vàng nói. "Tôi không, tôi không về, hôm nay cô còn có thể đuổi tôi đi sao?"
Tống Duệ Nguyệt lần đầu tiên thấy người bám riết ở nhà người khác để xin ăn, điều này chẳng khác gì ăn xin! Cô thực sự không biết phải điễn tả cảm giác chán nản trong lòng mình như thế nào, cô đang do dự không biết có nên đuổi người ta ra ngoài hay không thì Lục Kim An vừa hay từ trong bếp ôm bát nhỏ của mình chạy ra xem náo nhiệt, bên trong đựng một miếng xương sống lợn hầm nhừ, một miếng củ cải trắng, một miếng cà rốt, một miếng khoai tây, miệng nhỏ còn đang nhai một miếng khoai tây, nó mở to đôi mắt to tròn trong veo đáng yêu nhìn hai đứa trẻ một trai một gái cao hơn mình một cái đầu trước mặt với vẻ tò mò khó hiểu.
DTV
"Yêu thẩm, bọn họ cũng đến ăn cơm sao?” Tống Duệ Nguyệt:... Triệu Vân Hương nhìn thấy bát canh trên tay Lục Kim An, trên đó còn nổi váng mỡ, bên trong có một miếng xươmng to có thịt, nước bọt đã không nhịn được mà nuốt xuống.
Bà ta đẩy lưng con trai mình, nhỏ giọng lẩm bẩm một câu.
Chỉ thấy Tiểu Ngũ đi đến trước mặt Lục Kim An, chốrng nạnh ra lệnh một cách hống hách: "Này, nhóc con, đưa bát cho tao, nếu không ngày mai tao sẽ bảo anh em tao đánh mày."
Tống Duệ Nguyệt: … Được rồi, thằng nhóc này nhất địnhu phải chạy ra đây để hóng hớt!
Cô không kịp ngăn cản, ngược lại muốn xem Lục Kim An định làm gì.
Kết quả là, Lục Kim An chớp chớp mắt, vẻ mặt khó xử: "Anh muốn bát của em sao?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
https://monkeydtruyen.com/mot-thai-ba-bao-ta-trong-sinh-tai-gia-giup-chong-moi-lam-giau/chuong-221.html.]
Tiểu Ngũ gật đầu, vẻ mặt như thể nếu không đưa thì sẽ đánh Lục Kim An vậy, rồi giơ nắm đ.ấ.m về phía Lục Kim An.
Lục Kim An "Ồ" một tiếng, rồi nói: "Vậy anh đợi một chút."
Nói xong, bắt đầu nhanh chóng ăn thịt và rau trong bát, vì canh là bà nội đã múc ra trước để nguội, sợ làm bỏng cháu nên để ấm ấm, thằng bé há miệng ăn sạch sẽ thịt trên xương, rồi uống hết nước canh trong bát, sau đó ăn củ cải và khoai tây, dưới sự chứng kiến kinh ngạc của mọi người, nhanh chóng ăn xong, sau đó đưa cho Tiểu Ngũ một cái bát rỗng đựng xương."Đưa bát cho anh, anh rửa bát cho em nhé?"
Tiểu Ngũ: …Triệu Vân Hương tức đến mặt mày xanh mét: "Tống trí thức, đứa nhỏ nhà cô thật là vô giáo dục, nó coi con trai tôi là cái gì? Con trai tôi không phải là nô lài của xã hội cũ. Sao nó dám bắt con trai tôi rửa bát cho nó."
Tống Duệ Nguyệt đã từng thấy người không biết xấu hổ nhưng chưa từng thấy người không biết xấu hổ và vu oan giá họa như vậy."Con bà có giáo dục chạy đến nhà tôi ăn vạ, không cho thì đe dọa người khác? Con trai bà sao có thể là nô lài của xã hội cũ? Nó chính là con của địa chủ xã hội cũ, xưng vương xưng bá, không cho nó ăn thì bắt nạt ức hiếp, một đứa trẻ nhà bà đã chơi trò này thành thạo như vậy, vậy thì bà và chồng mình còn ra thể thống gì nữa? Có coi xã viên không ra gì không? Chuyện này tôi phải đi tìm đội trưởng phản ánh, nếu đội trưởng không quản lý hành vi bá đạo của nhà bà, tôi sẽ lên xã phản ánh."
Không phải là cố tình chụp mũ thành phần xấu cho người khác sao? Cô cũng biết!Quả nhiên, Triệu Vân Hương nghe nói cô sẽ đi tìm đội trưởng, còn muốn làm ầm ĩ đến xã thì sợ rồi.
"Trẻ con không hiểu chuyện, Tống trí thức, cô đừng chấp nhặt." Triệu Vân Hương không ngờ thủ đoạn lợi hại nhất của mình ngày thường đến chỗ Tống Duệ Nguyệt lại chẳng có tác dụng gì.
"Đúng vậy, trẻ con không hiểu chuyện, người lớn như bà cũng không hiểu chuyện theo sao? Người ta đều nói rằng đằng sau đứa trẻ hư hỏng đều có cha mẹ hư hỏng, hôm nay tôi mới được chứng kiến. Bà cũng đừng bám riết ở nhà tôi nữa, nếu còn ở lại, tôi thực sự phải đi tìm lãnh đạo xã để phân xử rồi, còn nữa, nếu sau này có ai bắt nạt cháu tôi, tôi sẽ tính sổ với con trai bà, dù sao thì chỉ có con trai bà nói sẽ dẫn người đánh cháu tôi." Tống Duệ Nguyệt đã lạnh mặt, không muốn nói thêm lời vô nghĩa với Triệu Vân Hương nữa.