Nhưng, có thể mượn danh đội, cô lấy một ít tiên chia được và công điểm! Đến lúc đó đợi làm ra kẹo, cô cũng có thể thương lượng với đội trưởng. Bà Tằng lúc này mới yên tâm gật đầu, quay người ra ngoài, cùng A Tứ dọn những cây mía đó. Đến lúc ăn cơm, A Tứ nhìn mấy món ăn trên bàn, toàn là những món cậu chưa từng ăn, có cơm gạo tẻ, còn có thịt thơm đến mức chảy nước miếng, mắt cậu nhìn thẳng, đồng thời lại có chút bồn chồn: "Lão đại, em vẫn về nhà ăn cơm thôi."
"Ngồi xuống, ăn cơm đàng hoàng, chỗ chị đủ cả, nào có chuyện để em làm việc mà không cho ăn? Như vậy chị còn xứng làm lão đại của em không?" Tống Duệ Nguyệt nghiêm lúc nói xong, chỉ vào chỗ ngồi bên cạnh.
A Tứ vội vàng ngồi xuống, cầm đũa, bưng bát cơm, cơm gạo tẻ thơm phức khiến cậu có chút không chân thực. Cậu không nhớ đã bao lâu rồi mình không được ăn cơm gạo tẻ, bình thường đều là bánh bao ngũ cốc, thỉnh thoảng thì uống chút cháo ngô toãng, đến tết đến lễ hội gia đình nấu cơm gạo tẻ thì chỉ có mẹ kế và em trai em gái mới được ăn, cậu và bà nội có hai cái bánh bao ngũ cốc cũng coi như không tệ rồi, còn ăn thịt thì càng không cần nghĩ đến. Cậu gần như không nhớ mình đã ăn cơm gạo tẻ tần cuối là khi nào.
Không hiểu sao, mắt có chút cay.
"Lão đại, em, em ăn bánh bao ngũ cốc là được rồi. Cơm gạo tẻ quý lắm... Em lại ăn nhiều." A Tứ cúi đầu nhìn cơm trong bát, có chút ngượng ngùng nói.
Lần này đến lượt bà Tằng lên tiếng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mot-thai-ba-bao-ta-trong-sinh-tai-gia-giup-chong-moi-lam-giau/chuong-215.html.]
"Để ăn thì ăn đi, lão đại của cháu giàu có lắm, cháu có ăn hết mười bát một bữa, cũng không làm cô ấy nghèo đi được." Bà lão nói lời này, còn liếc nhìn Tống Duệ Nguyệt một cái.
Gạo này là Tống Duệ Nguyệt lấy từ trong không gian ra, gạo nhà bà Tằng đều là gạo thường, bình thường cũng chỉ ăn cơm ngũ cốc hoặc cháo ngô, cháo khoai lang là thức ăn chính, làm gì có cơm gạo tẻ thơm mềm như vậy?
Nhưng cô gái này cũng không biết lấy từ đâu ra, bà cũng giả vờ không biết, dù sao thì cô gái nhỏ này có rất nhiều bí mật.
Nghĩ như vậy, bà cảm thấy những luống rau ở mảnh đất tự canh tác phía sau một đêm như được ăn thuốc tiên vậy, phát triển điên cuồng, ước chừng cũng là cô gái này làm, nếu không thì sao lại khéo như vậy, cô vừa mới chuyển đến, chỉ cách một đêm mà rau đã mọc thành như vậy, thật sự là suýt chút nữa làm bà già này sợ c.h.ế.t khiếp!
Tống Duệ Nguyệt gãi đầu, cười hì hì, vội vàng gắp mấy miếng thịt ba chỉ bỏ vào bát bà: "Bà ơi, ăn thịt ba chỉ đi, thơm lắm."Bà Tằng vốn răng không tốt, từ khi Tống Duệ Nguyệt và Lục Kim An chuyển đến, không chỉ răng tốt hơn, mà dạ dày cũng tốt hơn, bệnh cũ trước đây ở tay chân già nua cũng không đau nữa, tinh thần ngày càng tốt.Thịt ba chỉ được Tống Duệ Nguyệt rán qua, nạc mỡ xen kẽ, giòn thơm còn mang theo một chút vị ngọt thanh.Lục Kim An cũng đưa bát ra, ý bảo Tống Duệ Nguyệt gắp thức ăn cho mình, Tống Duệ Nguyệt trừng mắt nhìn nó một cái: "Bát của cháu đã chất đầy thức ăn rồi, ăn hết rồi gắp tiếp."
DTV
Nói xong, gắp một đũa thịt bỏ vào bát A Tứ: "Đừng chỉ ăn cơm không ăn thức ăn! Ăn nhiều thịt một chút, tối còn có canh xương để uống."Hôm nay cô hầm canh bằng xương sống lợn, trên đó còn có rất nhiều thịt nạc, đến lúc đó mỗi người còn có thể chia được một miếng xương sống lợn để gặm thịt trên đó, hút tủy xương."
Yêu thẩm, thím định làm kẹo sai? Vậy thím có thể làm kẹo sữa không? Cháu muốn ăn kẹo sữa." Lục Kim An ăn đến nỗi miệng đầy dầu, trong miệng còn nhai thịt ba chỉ nhưng đã bắt đầu tính toán đến chuyện ăn kẹo sữa.Tống Duệ Nguyệt nhìn tên ăn hàng nhỏ này thật sự là không còn cách nào: "Bây giờ không làm kẹo sữa được, làm kẹo hoa quả trước, nếu cháu muốn ăn kẹo sữa thì đợi mấy ngày nữa Yêu thẩm vào thành làm việc rồi mua cho cháu, được không?"