Một Thai Ba Bảo: Ta Trọng Sinh Tái Giá Giúp Chồng Mới Làm Giàu

Chương 138






Mãi đến ngày hôm sau, khi cô đang rửa mặt đánh răng thì nghe thấy tiếng bà Tăng kinh ngạc. "Ôi trời, rau này... này, đây là chuyện gì vậy! Ôi trời, ôi trời!"

Tống Duệ Nguyệt nghe bà Tằng liên tục kinh ngạc mấy tiếng, còn tưởng bà cụ ngã rồi, cô vội chạy ra xem, thấy bà Tẳng vẫn đứng đó, chỉ là vẻ mặt có chút kinh ngạc. Cô nhìn theo hướng bà cụ... Trời ơi! Sao rau một đêm lại mọc cao thế này, xanh mướt như thể có thể nhỏ ra nước vậy, những chiếc lá vốn đã héo úa giờ đều trở nên xanh tươi mơn mởn, non tơ nhìn thôi đã muốn cắn một miếng.

Trước kia nhìn rau thiếu đinh dưỡng, giờ thì tất cả đều thay đổi, quá đáng nhất là những quả dưa chuột và cà tím, hôm qua chỉ to bằng ngón tay, giờ đã to hơn cánh tay nhỏ của Lục Kim An, củ cải trong đất cũng vậy, mọc thẳng lên, còn cả tỏi tây mới cắt hôm qua, qua một đêm đã cao thêm hai tấc...

"Bà ơi, bà tưới phân gì cho rau vậy? Một đêm mà lớn tốt thế này." Tống Duệ Nguyệt quyết định ra tay trước, vẻ mặt kinh ngạc nhìn bà Tằng nói.

DTV

Bà Tằng bị Tống Duệ Nguyệt hỏi đến mức không nói nên lời, vẻ mặt đầy nghi hoặc:... Bà cũng muốn biết chứ!

Tống Duệ Nguyệt cảm thấy may mắn trong lòng, may mà Lục Yến Từ hôm qua đã về đơn vị rồi, nếu không thì sẽ bị lộ mất.

Nhân lúc bà Tằng còn đang ngẩn người nhìn vườn rau này, cô vội vàng chạy về phòng, hôm nay cô còn phải đi thành phố một chuyến, lúc đó trước tiên bán một ít đồ trong không gian, tiện thể mua một chiếc xe đạp 28, còn phải lấy máy khâu ra, rồi danh chính ngôn thuận mang về.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mot-thai-ba-bao-ta-trong-sinh-tai-gia-giup-chong-moi-lam-giau/chuong-138.html.]

Lục Kim An cũng đòi đi, bị Tống Duệ Nguyệt vô tình từ chối.

Cậu bé tức giận bĩu môi, đau lòng gào lên: "Thím nhỉ, thím không yêu cháu nữa rồi."

"Về thím sẽ mua cho cháu một gói kẹo sữa Đại Bạch Thỏ, được không?" Tống Duệ Nguyệt đột nhiên cảm thấy mình như một kẻ bạc tình.

Nghe vậy, cậu bé lập tức cười híp mắt tiếp tục chơi vỏ sò.

Tống Duệ Nguyệt:... Là cô tự đa tình rồi.Xe kéo của thôn gần đây hầu như ngày nào cũng chạy vào thành phố, không thì chở phân bón thì cũng mua hạt giống, Tống Duệ Nguyệt đưa cho lài xế Tằng Hữu Lài năm hào, lại nhét cho một nắm kẹo, hẹn gặp nhau ở chỗ xuống xe, rồi tiện thể chở cô về, cô xách đồ hải sản khô mua từ bà Tằng đến bưu điện trước.Tối hôm qua, cô đã chia từng phần hải sản này ra, lại viết cách làm trên giấy, định gửi một ít cho nhà bà Chu, Hứa Kiến Trung, Chu Văn Phi, Lý Thắng Nam, lại nghĩ đến bà Chu luôn âm thầm chăm sóc mình, lén lút nhét đồ ăn, đưa cô đi khám bệnh, mới không để cô sớm bị nhà Lý Tự Lập hành hạ chết, ân tình này cũng không báo đáp hết được, bèn nhét đủ loại vải vào trong gói, nghĩ đến lúc này Chương Thành còn rất lạnh, trong không gian còn rất nhiều quần áo trung niên của một thương hiệu lớn nào đó, lại lấy từ trong không gian ra một chiếc áo khoác dạ màu kaki, một chiếc áo khoác lông vũ màu đen, để phòng bị lộ, cô cố ý cắt nhãn mác rồi gửi đi cùng.

Còn về phần ông Chu thì không có cách nào, tại sao không gian lại không cho cô quần áo trung niên nam, chỉ có thể sau này cô tự tay làm vài bộ gửi về.Gửi xong đồ, Tống Duệ Nguyệt đi về phía bách hóa tổng hợp.Vào bách hóa tổng hợp, cô liếc nhìn xe đạp, xe 28 phải bán 260 đồng, còn phải có một phiếu mua xe đạp; cô lại liếc nhìn đồng hồ, đắt nhất là đồng hồ nhập khẩu, có hai loại, Longines phải bốn trăm tám, đồng hồ hoa mai rẻ hơn một chút cũng phải ba trăm hai mươi chín, đồng hồ sản xuất trong nước cũng có, dưới hai trăm có mấy loại nhưng đều phải có hai phiếu công nghiệp nhưng trong túi cô chỉ có một phiếu công nghiệp. Cô khẽ thở dài, bây giờ có tiền không có phiếu, muốn mua một chiếc đồng hồ tặng Lục Yến Từ cũng không có cách nào.

Xem ra vẫn phải đi lấy lông cừu trong không gian mới được.Tay không vào bách hóa tổng hợp, ra vẫn tay không, vừa ra ngoài, đã bị một bà dì kéo lại."Cô gái, cô có phải muốn mua áo không, trong tay không có phiếu à?"