Lục Yến Từ đặn dò xong, nhìn cô gái nhỏ cười tươi như hoa gật đầu, không hề có chút lưu luyến nào, thế là tức giận xoa đầu cô mấy cái. Lúc đầu, Tống Duệ Nguyệt nghe anh nói sắp phải về đơn vị rồi, trong lòng có chút không nỡ nhưng nghĩ lại, người này bây giờ chỉ có thể nhìn thôi, ngay cả tay nhỏ cũng không được nắm, còn không, bằng mau chóng đi, đừng ở đây trêu chọc cô nữa.
Huống hồ, cô còn phải nhanh chóng lấy những thứ trong không gian ra, anh ở đây sẽ trở thành vật cản trở, làm gì cũng không xong. Tàu vừa đi, Tống Duệ Nguyệt vui vẻ như thỏ, nhảy nhót trở về. Trên tàu, Đại Hắc dùng khuỷu tay huých vào Tiểu Thẩm bên cạnh, nói:
"Đại Lâm Tử, cậu nói xem Tống. trí thức này có giống đứa trẻ con trong nhà không, đợi ông bố già đi là muốn náo loạn thiên cưng vậy?"
Lục Yến Từ vừa nghe được một lỗ tai:... "Hai người từ ngày mai tăng gấp đôi huấn tuyện..." Đại Hắc:... Đoàn trưởng, lỡ lời, đều là lỡ lời thôi!
DTV
Tiểu Thẩm:... Đoàn trưởng, tôi không nói gì cả! Đại Hắc đúng là đồ ngốc!
Vừa lên đảo, Lục Yến Từ thậm chí không về ký lúc xá, sau khi giao hành lý cho Tiểu Thẩm thì đi thẳng đến văn phòng đơn vị.
Lúc này Sư trưởng Tả vừa họp xong trở về, còn chưa kịp uống ngụm trà nóng thì đã nghe thấy tiếng gõ cửa, ông đi tới mở cửa, vừa kinh ngạc vừa trêu chọc nói:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mot-thai-ba-bao-ta-trong-sinh-tai-gia-giup-chong-moi-lam-giau/chuong-134.html.]
"Ồ, không phải cậu còn mấy ngày nghỉ nữa sao? Sao lại về nhanh thế? Nghe nói cậu nhóc này cuối cùng cũng để mắt tới một cô gái rồi? Chỉ là tuổi còn hơi nhỏ, thế nào? Có theo đuổi được cô gái nhỏ không? Lần này tôi đã cử cả xe và người cho cậu rồi, thế nào cũng phải kết hôn cho tôi chứ?"
Thấy Lục Yến Từ là quen miệng giục kết hôn, Sư trưởng Tả trêu chọc nói.
Lục Yến Từ lấy đơn xin kết hôn đã viết từ lâu trong túi ra đặt lên bàn.
"Đối tượng của tôi đã đồng ý rồi, chỉ chờ tổ chức phê duyệt thôi."
Sư trưởng Tả mừng ra mặt, vội vàng cầm lấy báo cáo, chỉ xem một lúc, sắc mặt đã có chút trầm xuống nói: "Cô gái này... nhỏ hơn cậu mười tuổi, còn nữa, thân phận của cô ấy, cho dù được thông qua thì sau này chắc chắn cũng sẽ ảnh hưởng đến việc thăng tiến của cậu, chuyện kết hôn này, không bằng cậu cân nhắc lại xem?"Sắc mặt Lục Yến Từ vô cùng kiên định: "Tôi chỉ muốn kết hôn với cô ấy, hôm qua mới gọi điện về nhà, bố mẹ đều đồng ý rồi."Sư trưởng Tả sửng sốt, sau đó trợn trắng mắt: "Bố cậu đã không phản đối thì tôi cũng lười quan tâm, tôi muốn xem xem, rốt cuộc là nhân vật thần tiên phương nào, có thể khiến nhiều nữ đồng chí trong sư đoàn chúng ta đều bị hạ gục."
Lục Yến Từ không đồng tình nói: "Sư trưởng, ông như vậy là đang khiến đối tượng của tôi bị ghét, cô ấy là cô ấy, người khác là người khác, trong mắt tôi cô ấy là tốt nhất, chúng ta không so sánh với người khác, cũng không có gì để so sánh, ông như vậy không có lợi cho sự đoàn kết hữu ái, cẩn thận Chính ủy Thiệu biết được lại tìm ông lên lớp tư tưởng."Sư trưởng Tả tức đến nỗi suýt ném cả ấm trà trong tay ra ngoài, nhìn thấy ấm trà này bình thường mình uống còn tiếc, nếu ném ra ngoài thì chẳng phải tiện nghi cho tên hỗn đản này sao, thế là mặt đen xì xua tay đuổi người."Này, nhóc con... Cậu không mách lão Thiệu, ông ấy có thể lên lớp tư tưởng với tôi được sao? Được được được, coi như tôi nói bậy bạ được chưa, vì chuyện kết hôn của cậu, tôi còn lo hơn cả thằng con trai của tôi, đồ vô lương tâm mau cút đi cho tôi..."
Lục Yến Từ cũng không muốn ở lại lâu, anh còn phải đi tìm Mạnh Phương Trì, lại liếc nhìn tờ báo cáo kết hôn bị Sư trưởng Tả tức giận ném sang một bên trên bàn: "Sư trưởng, bố tôi nói sẽ gửi cho ông mấy hộp trà ngon vài ngày nữa là đến... Còn tờ báo cáo kết hôn này ông mau nộp lên đi, tôi còn đang sốt ruột cưới vợ đây, ông đừng coi thường nhé!"Sư trưởng Tả:... Ồ, nghe xem, đây là lời gì thế? Nghe mà phát ngán.