Tắm xong phát hiện tóc mãi không khô, cô quấn khăn trên đầu rồi vào không gian. Buổi sáng, cô đã nhờ không gian lấy cho một chiếc máy khâu và máy vắt sổ, buổi chiều có một lúc cô tranh thủ không có ai vào không gian xem thử, một chiếc máy khâu đạp chân hiệu Yến Tử cũ kĩ mới tỉnh, cùng một chiếc máy khâu cũ kĩ. Không gian chuẩn bị cho cô rất đây đủ, đủ loại chỉ nilon màu. sắc, đủ loại kim lớn nhỏ, kéo, thước dây, phấn tam giác... đều chuẩn bị đủ mấy bộ. Với mức độ chu đáo này, nếu có thể biến thành một anh chàng, cô nhất định sẽ lấy anh ta. May mà Lục Yến Từ không biết suy nghĩ này của cô, nếu không, chắc chắn sẽ tức đến phát bệnh mất.
Quay tại chuyện ở nhà tập thể thanh niên trí thức, buổi chiều sau khi Tiết Cầm bị đánh đuổi, vừa tức vừa hận, đành phải tức tối trở về nhà tập thể thanh niên trí thức, thấy mấy người như Đàm Đồng đang cùng mấy xã viên trong thôn dựng tán tre, bèn mặt dày đi tới. "Đàm trí thức, Vu trí thức, tôi cũng đến giúp."
Thẩm Giai Giai đột nhiên cười khẩy ở bên cạnh: "Tiết trí thức, cô đã có chỗ ở rồi sao? Không cần giúp đâu, cô vẫn nên nhanh chóng lấy hành lý của mình đi, kẻo đến lúc đó lại nói cô cũng góp sức dựng lán này, rồi lại mặt dày đòi ở lại."
Phải nói rằng, cái miệng của Thẩm Giai Giai này tuy nói khó nghe nhưng lại nói trúng phóc.
Tiết Cầm đúng là có ý định như vậy.
Cô ta không muốn bỏ tiền nhưng bây giờ lại không có chỗ ở, liền nghĩ đến việc qua đó giúp đỡ tùy tiện, đưa mấy cây tre chẳng hạn, đợi lán dựng xong, cô ta sẽ mở lời yêu cầu được ở chung.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mot-thai-ba-bao-ta-trong-sinh-tai-gia-giup-chong-moi-lam-giau/chuong-126.html.]
Chỉ là không ngờ rằng ý định này của mình lại bị Thẩm Giai Giai vạch trần ngay lập tức, sắc mặt cô ta đỏ bừng, hận không thể xông lên xé nát cái miệng của Thẩm Giai Giai.
DTV
Đàm Đồng là hàng xóm của Tiết Cầm, trước đây còn thích cô ta, có thứ gì tốt trong tay đều nghĩ đến việc tặng cho cô ta đầu tiên, Tiết Cầm cũng không bao giờ từ chối, anh ta tưởng Tiết Cầm cũng thích mình, mãi đến sau này anh ta mới phát hiện ra Tiết Cầm đối xử với rất nhiều nam đồng chí theo đuổi cô ta như vậy, anh ta mới hiểu ra rằng trong mắt Tiết Cầm, anh ta chỉ là một trong số những người theo đuổi có thể mang lại cho cô ta chút lợi ích và thỏa mãn lòng hư vinh mà thôi.
Vì vậy, khi cô ta ở Chương Thành nhìn thấy sĩ quan đó, trong lòng cô ta nghĩ không phải là đối phương đã kết hôn hay đã có người yêu chưa, mà là cố gắng hết sức để thu hút sự chú ý của đối phương, lên tàu, cô ta mới cố tình kích động Lâu Dương Vân gây chuyện, đến ga xe lửa Dương Châu lại mặt dày chủ động tiến lên, thậm chí còn muốn ở chung sân với Tống trí thức, đây chẳng phải là muốn tiếp cận người đàn ông đó sao?
Vừa nãy, cho dù Thẩm Giai Giai không nói, anh ta cũng sẽ không để cho tính toán của Tiết Cầm đắc ý.Mà anh ta thấy buồn cười nhất là, ngay cả Thẩm Giai Giai cũng biết mục đích của cô ta không đạt được, ít nhất chứng tỏ về mặt tự biết mình, Thẩm Giai Giai đã hơn Tiết Cầm.
"Tiết trí thức, cái lán này chúng tôi đã bỏ tiền ra, cô mà không có chỗ ở, cũng phải bỏ tiền ra." Đàm Đồng nhìn Tiết Cầm bằng ánh mắt rất xa cách, giọng nói cũng không mang theo chút tình cảm nào.Sắc mặt Tiết Cầm cứng đờ, sau đó ấm ức nói: "Đàm Đồng, chúng ta dù sao cũng là thanh mai trúc mã, mẹ tôi còn nhờ anh chăm sóc tôi thật tốt, anh nỡ nhìn tôi không có chỗ ở sao?"
Đàm Đồng nhìn bộ dạng này của cô ta, trong lòng rất khó chịu: "Mẹ cô không phải mẹ tôi, bà ấy bảo tôi chăm sóc cô thì tôi phải chăm sóc cô sao? Mẹ tôi còn bảo tôi giữ khoảng cách với cô, cô thấy tôi nghe lời mẹ cô hay nghe mẹ tôi?"Bên cạnh, hai chị em Tư Khổ, Tư Điềm và Thẩm Giai Giai nghe xong, đều không nhịn được mà bật cười thành tiếng.
Thấy mình bị chế giễu, sắc mặt Tiết Cầm đỏ bừng vì tức giận, oán hận trừng mắt nhìn Đàm Đồng: "Bỏ tiền thì bỏ tiền, đợi đội trưởng đến, tôi sẽ đưa cho ông ấy."