Một Thai Ba Bảo: Ta Trọng Sinh Tái Giá Giúp Chồng Mới Làm Giàu

Chương 123




Tống Duệ Nguyệt muốn hỏi anh xử lý thế nào, không sợ liên lụy đến việc thăng chức sau này của anh sao? Nhưng nhìn thấy trong sân có nhiều người như vậy, cô liền không hỏi nữa, định quay về nấu cơm xào rau.

Vừa quay người, Lục Yến Từ lại nói: "Một thời gian nữa có thể sẽ có bưu kiện của em."

Tống Duệ Nguyệt:???

"Mẹ tôi nói là gửi sính lễ cho con dâu út tương lai." Lục Yến Từ cười nói.

Tống Duệ Nguyệt:... Mẹ ơi, sao cô đột nhiên có cảm giác như nhà Lục Yến Từ sợ cô bỏ trốn vậy?

Lục Yến Từ nhìn cô, đột nhiên hỏi: "Em không định cáo trạng tôi sao?"

Tống Duệ Nguyệt hiểu ngay: "Yên tâm, tôi không bị thiệt."

Không cần nói cũng biết, chắc chắn là Đại Hắc đã kể chuyện buổi chiều cho Lục Yến Từ nghe, vốn dĩ cô cũng chỉ dọa đại đội trưởng một chút thôi.

Ánh mắt Lục Yến Từ dịu dàng hơn, xoa đầu cô rồi dặn dò: "Ngày mai tôi sẽ tìm đại đội trưởng nói chuyện tử tế, dạo này em ở đây phải cẩn thận hơn, Lâu Dương Vân là kẻ có thù tất báo, hôm nay ở đây bị em làm cho mất mặt, chắc chắn sẽ tìm cách trả thù."

Tống Duệ Nguyệt thấy đầu mình được xoa rất thoải mái, suýt nữa thì kêu lên, ngốc nghếch gật đầu đáp: "Tôi biết, tôi sẽ cẩn thận."

Ôi, bây giờ cô mới biết tại sao mèo và chó đều thích được xoa đầu, thật thoải mái mà!

Lục Yến Từ thấy cô hưởng thụ như vậy, không khỏi cong môi, khẽ hỏi: "Thích được xoa đầu à?"

Tống Duệ Nguyệt lập tức hoàn hồn, đập tay người đàn ông đang đặt trên đầu mình, nghiêm mặt phủ nhận: "Nói bậy, tôi không phải mèo con ch.ó con. Anh... mau làm việc đi, tôi đi nấu cơm."

Nói xong, cô chạy mất dép... ôi, xấu hổ quá!

Đợi khi cô quay lại bếp, bà Tằng đã nấu cơm xong, Lục Kim An vốn đang chơi ở sân nhưng vì còn nhỏ lại nghịch ngợm nên bị Yêu thúc đuổi đi, thằng bé tức giận chạy vào bếp mách bà Tằng, bà Tằng để dỗ dành nó, đã lấy ra mấy củ khoai lang bỏ vào bếp lò để ủ, lúc này thằng bé đang ngồi xổm sau bếp lò, cùng bà nhóm lửa chờ khoai lang, một lúc sau lại ngẩng mặt lên, giọng non nớt hỏi: "Bà ơi, khoai lang bao giờ mới nướng xong vậy?"

Bà Tằng sẽ cười mị mị trả lời: "Chờ một chút nữa, chờ một chút nữa."

Tống Duệ Nguyệt: Tính tình bà cụ tốt thật!

Tống Duệ Nguyệt phụ trách xào rau, làm một đĩa cà tím xào đậu cô ve, cho thêm ớt băm cô mang từ nhà vào, lại cho thêm chút tỏi thơm phức; trộn một đĩa dưa chuột, chỉ tiếc là không có tía tô, may mà còn có tương ớt bà Chu làm, lại cho thêm vài giọt dầu mè, trộn đều, vừa thơm vừa cay.

Lấy tám quả trứng xào một đĩa lớn trứng cà chua, lại hầm một nồi canh mực bào ngư, chỉ tiếc là không có xương sườn, nếu không cho thêm vài cái xương sườn hầm cùng mực thì vừa bổ dưỡng vừa ngon, nhưng để tăng thêm vị ngọt cho nước canh, cô cũng nhỏ hai giọt ngọc dịch vào nồi canh, sau đó lại làm một đĩa hẹ xào mực khô, hẹ xào ngao khô.

Bà cụ lại lấy cá khô bà phơi ra, bảo Tống Duệ Nguyệt dùng dầu rán qua, cũng coi như một món ăn.

Đợi khi nấu xong, Tống Duệ Nguyệt lại phát hiện ra một vấn đề, không có bàn ăn.

Bà Tằng bình thường đều ăn một mình, hoặc là đứng bên bếp ăn, hoặc là gắp thức ăn vào bát, bưng ra ngồi dưới mái hiên ăn...

Lục Yến Từ thấy vậy, anh liền dựng cọc gỗ lên, lại đặt lên hai tấm ván gỗ, đóng thêm vài cái đinh, đặt thức ăn lên trên, thế là có ngay một cái bàn ăn tạm thời.

Tống Duệ Nguyệt nấu ăn có chút tay nghề, mấy món ăn làm ra đều ngon lành hấp dẫn, đặc biệt là nồi canh kia, khi bưng ra mùi thơm ngào ngạt, một đám thanh niên đang bận rộn ở sân đều nuốt nước miếng.

Đơn vị ăn toàn là cơm nấu nồi to, thức ăn chẳng thấy tí mỡ nào, thêm vào đó để tăng dinh dưỡng cho mọi người, thịt không có thì dùng hải sản thay nhưng hải sản lại tanh!

Ăn nhiều rồi, ngửi thấy mùi đó là muốn nôn.

Nhưng bây giờ ngửi thấy mùi những món ăn này, không những không thấy buồn nôn, ngược lại còn thấy thèm thuồng.