Tằng A Bà cười mị mị nhìn mười mấy tấm kính và lưới cửa sổ trên mặt đất, bà đi đến bên Tống Duệ Nguyệt nói:
"Tiểu Nguyệt à, hôm nay bà được nhờ phúc của cháu, sau này trong nhà cũng sáng sủa rồi! Chuyện này cứ để đàn ông họ làm là được, chúng ta nhanh chóng nấu cơm thôi."
Tống Duệ Nguyệt nhìn Tằng A Bà, nũng nịu nói: "Bà là bà nội nuôi cháu mà, hiếu thuận với bà là điều nên làm."
Tằng A Bà càng vui hơn, vỗ tay cô: "Cháu gái bà vừa xinh đẹp vừa hiểu chuyện!"
Mọi người trong sân: …
Đại Hắc đợi Tống Duệ Nguyệt đi rồi, lập tức kéo Tiểu Thẩm sang một bên, kể lại chuyện xảy ra vào buổi chiều, đặc biệt là đoạn Tống Duệ Nguyệt đánh người, kể rất chi tiết, cuối cùng còn nói: "Cậu nói xem, Tống trí thức hung dữ như vậy, sau này đoàn trưởng mà kết hôn với Tổng trí thức, hai người nếu cãi nhau, không phải sẽ đánh nhau sao? Nếu đánh nhau, cậu nói xem Tống trí thức có đánh thắng được đoàn trưởng của chúng ta không?"
Tiểu Thẩm:... Cậu có biết bây giờ cậu đang phát biểu rất nguy hiểm không?
Lục Yến Từ nghe rõ mồn một ở phía sau:
"Đại Hắc, kể lại chuyện chiều nay cho tôi nghe."
Đại Hắc trợn mắt:... Thẩm Đại Lâm, ông nội cậu, đoàn trưởng ở ngay phía sau mà sao cậu không nhắc nhở tôi?
Tống Duệ Nguyệt rửa sạch rau trong bếp, thấy canh trên bếp vẫn chưa hầm xong, liền đi ra sân.
Đi đến bên Lục Yến Từ đang đo kích thước gỗ, cô tò mò hỏi: "Các anh đi lính còn phải học làm thợ mộc sao?"
“Bàn ghế trong quân đội hỏng đều tự sửa, kho dụng cụ đều có sẵn những thứ này, có thể không mua thì không mua.”
Lục Yến Từ nói xong, nhìn cô nói: "Chiều nay tôi đã gọi điện về nhà rồi."
Tống Duệ Nguyệt chớp chớp mắt, đầy vẻ nghi hoặc: “Anh gọi điện về nhà thì nói với tôi làm gì?”
Yết hầu Lục Yến Từ khẽ động, cô gái nhỏ tiến lại gần, vẻ mặt ngơ ngác thật đáng yêu, lông mi dài và cong, chớp chớp, giống như chiếc quạt nhỏ, nhìn mà thấy ngứa ngáy trong lòng.
"Tôi nói với gia đình là mình sắp kết hôn rồi."
Khuôn mặt trắng nõn của Tống Duệ Nguyệt lập tức đỏ bừng, lại trừng mắt nhìn anh: "Không phải nói là để tôi suy nghĩ ba ngày sao? Anh đi khắp nơi nói với mọi người tôi là đối tượng của anh, còn nói với mẹ anh là sắp kết hôn rồi, nếu tôi không đồng ý, xem anh giải quyết thế nào."
Lục Yến Từ nhìn cô bằng đôi mắt đen sâu thẳm: "Em lén nhìn tôi cởi trần nuốt nước miếng, còn sờ mó tôi, vậy mà không định chịu trách nhiệm sao? Nữ đồng chí cũng không được lưu manh."
Tống Duệ Nguyệt trợn tròn mắt:... Cái quái gì thế? Cô nhiều nhất chỉ nhìn anh thèm thuồng trên tàu hỏa, lúc nào sờ mó anh? Đừng có vu oan cho cô, cô sẽ không thừa nhận đâu.
Lục Yến Từ tốt bụng nhắc nhở cô: "Sáng nay ở đại đội bộ, em sờ eo tôi, tôi còn sờ tay em. Theo quy định của nhà nước, sự trong sạch của tôi đã không còn rồi."
Tống Duệ Nguyệt:... Quy định nhà nước mới là lạ, tôi tin anh mới là lạ!
"Tôi chỉ véo anh thôi."
Lục Yến Từ vẫn nghiêm lúc, hùng hồn chính nghĩa nói bừa: "Tôi thấy em chính là đang sờ mó tôi, hơn nữa véo cũng như nhau thôi, eo đàn ông có phải muốn véo muốn sờ là được đâu? Như vậy sẽ gây ra chuyện lớn đấy."
Tống Duệ Nguyệt:...
Vậy nên, tên đàn ông đáng ghét này là muốn bám lấy cô rồi sao?
"Anh không sợ không qua được chính thẩm à?"
Lục Yến Từ biết cô nói vậy là có ý gì, vẻ mặt nghiêm lúc hẳn lên: "Em yên tâm, chuyện này tôi có thể xử lý tốt."
Thực ra hôm nay anh cũng đã trao đổi với bố mẹ rồi, ý của bố là anh mới 28 tuổi đã ngồi vào vị trí cấp đoàn, mấy năm nữa khả năng thăng chức không cao nên sẽ không ảnh hưởng quá lớn, hơn nữa ông Cố đã mất được tám năm rồi, toàn bộ lài sản năm đó đều được hiến tặng cho quốc gia, nói cho cùng thì Tống Duệ Nguyệt bây giờ chỉ là một cô gái mồ côi, cho dù có người cố tình muốn lợi dụng chuyện này cũng không làm được gì.