Chậc, chuyện này có vẻ náo nhiệt đây!
Đàm Đồng nghe Lâu Dương Vân nói những lời này trước mặt mọi người, nhíu mày nhưng chuyện này dù sao cũng không liên quan đến anh ta nên cũng không xen vào.
Thẩm Giai Giai tuy là người đầu tiên phản đối ở chòi tre nhưng cuối cùng vẫn phải thỏa hiệp.
Bốn người góp được bốn đồng đưa cho Tằng A Ngưu, một lát sau, Tằng A Ngưu gọi đến hơn mười đứa trẻ to lớn, chân đứa nào cũng không có giày, cứ thế chân trần dẫm trên đất, mỗi đứa cầm một con d.a.o đi đến, Tằng A Ngưu đưa cho mỗi đứa năm xu, bảo chúng lên núi chặt vài chục cây tre xuống, đám trẻ vui vẻ nhận tiền, rồi ùa nhau chạy lên núi.
Đàm Đồng, Vu Tư Điền, Vu Tư Khổ, Thẩm Giai Giai:...
"Một lát nữa sẽ có người đến dựng chòi tre cho các cậu, giường ngủ cũng sẽ được làm ngay, đừng thấy là tre mà không để ý, bây giờ không thấy rõ nhưng đến khi trời nóng lênm, các cậu sẽ biết lợi ích của giường tre. Tôi sẽ dẫn Lâu trí thức đi xem nền đất trước."
Nói xong, ông ta vẫy tay với bốn người, rồi cười ha ha đi mất.
Để lại Đàm Đồng và những người khác đứng ngơ ngác tại chỗ, không biết phải làm gì.
Tiết Cầm cũng vội vàng đi theo, đến bên cạnh Lâu Dương Vân hỏi: "Lâu trí thức,u anh không muốn đến xem nơi Tống trí thức đang ở sao?"
Lâu Dương Vân chỉ lạnh lùng liếc cô ta một cái, không nói gì.
Tiết Cầm biết chắc chắn gã đã hứa gì đó với đội trưởng, thái độ của đội trưởng đối với gã hoàn toàn khác với mấy người họ.
Nếu Lâu Dương Vân đề nghị đến xem nơi Tống Duệ Nguyệt thuê nhà, đội trưởng chắc chắn sẽ không từ chối.
Quả nhiên, khi đến bờ biển, Lâu Dương Vân nói: "Đội trưởng, Tống trí thức ở đâu?"
Tằng A Ngưu liếc gã một cái, nghĩ thầm Lâu trí thức này đúng là một kẻ ngốc!
Được rồi, trước tiên hãy dẫn gã đi xem đi! Vừa hay ông ta cũng muốn biết rốt cuộc giữa ba người này có chuyện gì.
- --
Vì ước tính tối nay sẽ có khá nhiều người ăn cơm nên Tống Duệ Nguyệt đang ở trong bếp ngâm rong biển, bào ngư, mực, mực ống và các loại hải sản khô khác, chỉ tiếc là bây giờ không mua được sườn và thịt, nếu không thì nước dùng hầm ra sẽ thơm ngon hơn.
Trong không gian của cô có đủ loại thịt, sườn đều là nguyên một tảng, để lâu như vậy mà vẫn tươi như mới, bảo quản còn tốt hơn cả tủ lạnh, chỉ tiếc là không thể lấy ra, ngay cả cô cũng chỉ có thể nhìn mà thèm.
May mà trong không gian có đồ ăn đã nấu chín, nếu sau này thèm thịt quá thì vào không gian ăn hết những con vịt quay và giò heo đó.
Đang nghĩ đến chuyện vui thì nghe thấy tiếng gõ cửa bên ngoài.
Cô không vội mở cửa, mà mở cửa sau, nói với bà Tằng: "Bà ơi, bên ngoài có người gõ cửa."
Bà Tằng đang hái rau, nghe cô nói vậy thì liền cầm rổ rau đứng dậy.
"Tôi ra xem, cháu hái thêm mấy quả dưa chuột nữa, còn cả đậu cô ve cũng hái một nắm." Nói xong, bà đưa rổ cho Tống Duệ Nguyệt.
Lục Kim An đang ôm một quả dưa chuột gặm ngon lành, nghe nói có người đến, cũng muốn theo bà Tằng ra xem là ai.
Tống Duệ Nguyệt cũng không ngăn cản, tiếp tục hái rau, đợi hái xong rau quay lại sân, nhìn rõ người đến, sắc mặt liền lạnh xuống.
"Tống trí thức, cô chăm chỉ thật đấy! Bà ơi, rau này là do bà tự trồng phải không? Trồng đẹp quá." Tiết Cầm vừa thấy Tống Duệ Nguyệt liền khen ngợi trước.
Bà Tằng mặt mày ủ rũ, trừng mắt nhìn Tằng A Ngưu nói: "Thằng nhóc này, mày dẫn mấy người lộn xộn đến đây làm phiền tao, mày muốn ăn đòn à?"
Tằng A Ngưu sợ hãi lùi lại hai bước, khí thế oai phong ở sân thanh niên trí thức trước đó đã biến mất không còn dấu vết ngay khi bà Tằng mở cửa.
Nhưng ông ta vẫn cố lấy hết can đảm nói: "Bà ơi, cháu cũng nghe họ nói là quen biết Tống trí thức nên mới dẫn người đến, bà không muốn cho thuê nhà thì thôi."
Nói xong, ông ta lập tức quay sang Tống Duệ Nguyệt nói: "Tống trí thức, cô mau nói đi."