Trên đường đi, Tống Duệ Nguyệt lại hỏi rất nhiều về phong tục tập quán bên này, đến khi xe ô tô chạy đến cửa hàng cung ứng tiêu dùng của thị trấn thì đã là trưa.
Lục Yến Từ nghĩ đến sáng nay trên xe cô gái nhỏ chỉ ăn một cái bánh bao, chắc chắn bây giờ đã đói rồi, thế là trực tiếp bảo Đại Hắc lái đến nhà hàng quốc doanh.
Xe vừa đỗ xong, liền thu hút ánh nhìn của không ít người trong nhà hàng.
Dù sao thì năm nay, trên đường chủ yếu là đi bộ, có thể đi xe đạp đã khiến người ta vô cùng ngưỡng mộ rồi huống chi là đi ô tô.
Từng người đều muốn xem trên xe là nhân vật lớn nào, vì vậy khi một đồng chí quân nhân dáng người cao thẳng bước xuống từ trên xe, tướng mạo tuấn tú nhưng lạnh lùng xa cách, bất kể là các bà các cô hay các cô gái trẻ đều nhìn đến ngây người.
Tiếp đó, thấy người đồng chí quân nhân này đi vòng sang bên cửa xe khác, rất nhanh, lại thêm một cô gái mặc áo khoác quân phục màu xanh lục, tết hai b.í.m tóc, trong lòng còn bế một đứa trẻ ba tuổi xinh xắn đáng yêu, nhìn kỹ dung mạo của cô gái, không ít người đều hít một hơi thật sâu, cô gái này thật đẹp.
Làn da trắng như sứ, dưới ánh nắng mặt trời, như thể tự phát ra ánh sáng, đôi mắt và lông mày tinh xảo, đẹp hơn người trên tranh vẽ bảy tám phần, ngay cả khi mặc quần áo màu xanh lục rộng thùng thình, cũng không che giấu được dáng người yểu điệu thướt tha.
Nhìn lại người đồng chí quân nhân khi cúi đầu nói chuyện với cô gái, vẻ mặt đã từ lạnh lùng trở nên dịu dàng cưng chiều, khóe miệng hơi nhếch lên, mang theo ý cười có cũng như không.
Cô gái liền đặt đứa trẻ trong lòng xuống đất, đổi thành dắt tay, chỉ là đứa nhỏ tinh xảo đáng yêu kia tỏ vẻ không vui nhưng lại chỉ dám giận mà không dám nói, khiến người ta muốn bật cười.
Lục Yến Từ thực sự muốn đánh Lục Kim An, tên nhóc hỗn xược này thật sự là bám lấy cô gái nhỏ không buông.
Đằng này cô gái nhỏ lại còn thích bộ dạng này của nó, lời ngon tiếng ngọt dỗ cho cô ôm hôn đủ kiểu, nhìn mà anh thấy nắm đ.ấ.m cứng ngắc, nếu không phải là cháu trai ruột của mình thì đã sớm ném ra ngoài rồi.
Anh còn chưa được cô gái nhỏ ôm hôn bao giờ, nghĩ đến là thấy bực bội...
Anh cả chị dâu bình thường dạy con thế nào vậy? Tuổi còn nhỏ mà đã lắm mồm thế này, đợi lên đảo, nhất định phải gọi điện thoại nói chuyện nghiêm lúc với anh cả chị dâu về vấn đề giáo dục của Lục Kim An.
Năm người cùng nhau vào nhà hàng quốc doanh, tìm một cái bàn lớn ngồi xuống, Lục Yến Từ cũng không đứng dậy, đưa một xấp phiếu và tiền cho Tiểu Thẩm, bảo cậu ta đi gọi đồ ăn, sau lại nghĩ đến điều gì đó, anh ra khỏi nhà hàng, quay lại xe lục lọi một lúc, lấy ra một lọ tương ớt đi vào.
Tống Duệ Nguyệt ngẩn người, đây là nghiện ăn ớt rồi sao?
"Đồ ăn ở đây rất nhạt, em sẽ không quen, đợi sau này lên đảo, tôi sẽ đi kiếm ít hạt ớt, chúng ta tự trồng."
Lục Yến Từ đặt lọ ớt trước mặt cô rồi ngồi xuống nói.
Tống Duệ Nguyệt nghe những lời trước còn thấy hơi cảm động, đợi nghe xong những lời sau, cô lập tức mặt đỏ bừng, đôi mắt hạnh liếc nhìn người đàn ông đối diện.
Lục Yến Từ không hề thấy chột dạ, ngược lại còn thấy ngứa ngáy trong lòng vì bị cô trừng mắt, nghĩ thầm còn chờ ba ngày gì nữa? Về là lập tức nộp đơn xin kết hôn!
Tống Duệ Nguyệt ăn không nhiều, một bát cơm và nửa cái bánh bao, đồ ăn ở đây quả thực nhạt nhẽo, vốn dĩ ăn một bát cơm đã không muốn ăn nữa, may mà có lọ tương ớt mà Lục Yến Từ cố ý mang vào, lại bẻ thêm nửa cái bánh bao, nhìn cô ăn hết, anh mới nói: "Đồ ăn không hợp khẩu vị sao? Sau này muốn ăn gì, chúng ta tự làm."
Tống Duệ Nguyệt:... Từ sáng nay ở khu rừng dừa kia tỏ tình với cô, tên đàn ông hư hỏng này bắt đầu buông thả bản thân rồi phải không?