Một Thai Ba Bảo: Papa Tổng Tài Siêu Mạnh Mẽ

Chương 982




Chương 982:

 

Mà cô có nằm mơ cũng không nghĩ đến, mọi chuyện sẽ tệ đến mức này.

 

“Mộc Tử Hoành, anh tỉnh dậy đi, tỉnh dậy đi mà.”

 

Nhạc Cẩn Nghiên khóc gọi, nhìn thấy đùi anh chảy máu đến ghê người.

 

Lôi Lăng gọi điện thoại cho cấp cứu.

 

Sau đó anh ta đi qua nói: “Trước hãy nâng anh ta dậy đã, tôi đưa người xuống dưới tầng chờ xe cứu thương, sẽ nhanh tới thôi, tôi có quen bác sĩ ngoại khoa giỏi sẽ phẫu thuật cho anh ta.”

 

Nhạc Cẩn Nghiên cảm kích gật đầu, dùng sức nâng Mộc Tử Hoành dậy, lúc này người anh đã lạnh dần khiến cô càng thêm lo lắng.

 

Lôi Lăng cõng Mộc Tử Hoành rời đi, Nhạc Cần Nghiên vội vàng chạy theo sau.

 

Lục Tư Tư vung tay tát mạnh vào mặt Lục Tư Ân “Loại đàn bà không biết xấu hổ, nếu A Hoành xảy ra chuyện gì, tao sẽ kéo mày xuống làm lót quan tài.”

 

Cô nổi giận đùng đùng đi ra ngoài.

 

Lục Tư Ân ngồi bệt dưới đất, che mặt khóc rồng! Cô ta chỉ muốn có được người đàn ông mình thích thôi mà, sao mọi chuyện lại biến thành như vậy.

 

Mà Lam Hân sau khi tắm rửa ra ngoài lại không thấy Nhạc Cần Nghiên đâu nữa, cô ra ngoài tìm lại phát hiện di động Nhạc Cần Nghiên đã bị đập vỡ trên mặt đắt.

 

Cô vừa thấy, ngồi xổm xuống nhặt di động, đáy lòng có dự cảm không tốt chút nào.

 

“Nghiên Nghiên, cậu ở đâu? Nghiên Nghiên. . .” Cô vừa chạy chậm vừa gọi.

 

Đi qua góc hành lang, thấy Nhạc Cần Nghiên vội vàng tiên vào thang máy.

 

“Nghiên Nghiên.” Lam Hân vừa chạy qua vừa gọi.

 

Lục Tư Tư vừa mới đi ra, liền gặp phải Lam Hân.

 

“Lam Lam, em không có việc gì thật tốt.”

 

Giọng điệu Lục Tư Tư. sốt ruột, nhìn Lam Hân từ trên xuông dưới.

 

Lam Hân thầy Tư Tư toàn thân chật vật, sắc mặt tái nhợt, tóc cũng lộn xộn, trên mặt còn có chút máu, son môi lem luốc, trông vô cùng thảm thương. Trang gặp sự cố, cả nhà qua trang mới cuối chương đọc tiếp nhé!

 

Lam Hân khiếp sợ “Chị Tư Tư, chị đánh nhau với ai vậy ?”

 

Lục Tư Tư thở một hơi, vội vã nói: “Lam Lam, chuyện này nói ra dài lắm, chúng ta đến bệnh viện trước đi, A Hoành đã xảy ra chuyện.”

 

“Chị Tư Tư, đừng sốt ruột, chúng ta đi bệnh viện trước.”

 

Lam Hân đỡ cô đi vào thang máy.

 

Bỗng nhiên nhìn thấy cô đi chân không, Lam Hân hỏi: “Chị Tư Tư, giày chị đâu?”

 

Lục Tư Tư vội vã: “Lam Lam, hiện tại không quan tâm được nhiều như vậy, chúng ta đi đến bệnh viện, A Hoành bị thương rất nghiêm trọng.”

 

Lục Tư Tư tưởng tượng đến cảnh vừa rồi Mộc Tử Hoành bị thương, cả người đều run rầy sợ hãi.

 

Lam Hân nghe vậy thì thấy nặng nè, trong thời gian cô đi tắm, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy?

 

Lôi Lăng và Nhạc Cẩn Nghiên vừa mới xuống dưới, chợt nghe đến tiếng xe cứu thương, bệnh viện cách nơi này rất gân.

 

Hơn nữa cũng là bệnh viện lớn ở thành phố Giang, bạn đại học của Lôi Lăng làm việc ở đây, Mộc Tử Hoành là người anh ta quen, người này nhân phẩm không tôi, anh cũng tình nguyện giúp đỡ.

 

Lục Tư Tư cùng Lam Hân vừa xuống dưới xong cũng cùng leo lên xe cứu thương.

 

Sau khi Lam Hân lên xe đã thấy Lôi Lăng, cô cũng hơi sửng sốt, lập tức chào hỏi.

 

Xe đi tới bệnh viện, Mộc Tử Hoành được đẩy thẳng đến phòng phẫu thuật.

 

Lôi Lăng đã gọi điện thoại cho bạn mình, bạn anh ta cũng chạy lại đây, là một người cao đến m8, có một đôi mắt rất đẹp, tên là Tô Thần.

 

“A Hoành.”