Một Thai Ba Bảo: Papa Tổng Tài Siêu Mạnh Mẽ

Chương 93: Lam Lam nhà chúng ta mãi mãi là giỏi nhất.




Cố An An nhanh chóng kéo cổ tay Cố phu nhân, cười

có chút nghịch ngợm: “Mẹ, là con quá gấp gáp, nhất

thời nóng lòng nên nói sai, con luôn ghi nhớ lời dạy dỗ

của mẹ, nhất định sẽ dựa vào thực lực của mình để

đạt được sự thừa nhận của anh Hạo Thành.”

Lúc này Lâm Mộng Nghi mới cười, cũng không để

bụng, chỉ coi cô ta nhất thời nhanh miệng: “Đi thôi! Về

nhà nào! Về ăn bữa sáng với cha con.”

Lâm Mộng Nghi cũng không tức giận, suy cho cùng

bản thân biết tính cách của Lục Hạo Thành.

Hôm nay nói nhiều lời như vậy đã rất cho bà mặt mũi rồi.

Cậu ấy luôn không từ bỏ việc tìm kiếm Lam Lam, Cố

gia cũng chưa từng từ bỏ.

Bà thực sự muốn vừa tỉnh lại lập tức có thể gặp được

con gái mình.

“Vâng!” hai mẹ con đứng dậy rời đi, hai người vừa đi

vừa nói chuyện ra ngoài cổng lớn của tập đoàn Lục thị.

Cố An An quay đầu nhìn tòa nhà phía sau lưng, đáy

mắt lướt qua tia khác thường.

Tối mai có một bữa tiệc, cô ta và Lục phu nhân đã nói

chuyện rồi, Lục Hạo Thành đến lúc đó nhất định phải lấy cô ta.

Đến lúc đó cô ta sẽ không vì tình yêu của mình mà

suy tính thiệt hơn, cũng sẽ không suy nghĩ lung tung nữa.

Gả cho Lục Hạo Thành, địa vị của cô ta ở Cố gia sẽ

ngày càng vững chắc.

Đáy mắt Cố An An lóe lên tia âm nhu, nắm lấy cánh

tay Cố phu nhân, vẻ mặt tràn đây tự tin rời đi.

Lúc Lục Hạo Thành đến đúng lúc Mộc Tử Hoành gửi

wechat cho anh, anh ấy đang ở một nhà hàng lẫu cao

cấp phía sau tòa nhà công ty.

Anh khẽ nhướng môi, nhanh nhẹn bước về phía nhà

hàng, Nhạc Cần Nghiên thích ăn lầu sao?

Cần Nghiên nồi tiếng thích ăn lầu.

Có người mời cô ăn cơm, cô không thể đi ăn mấy đồ

bò bít tết hay loại đồ ăn Tây cao cấp gì đó.

Chính là cứ uống rượu vang ăn lẩu, cô cũng rất vui vẻ!

Cô chính là cô, thẳng thắn vô tư làm chính mình,

không ra vẻ, hơn nữa vô cùng trọng tình nghĩa.

Không chút để ý người khác nhìn cô thế nào.

Đối với Lam Hân còn thân thiết hơn chị em trong nhà.

Điểm này, Lam Hân và cô rất giống nhau, hai người

mới có thể có duyên như vậy.

Mộc Tử Hoành đặt phòng, phòng rất lớn, cảnh vật

xung quanh cũng rất được.

Âm nhạc nhẹ nhàng du dương khiến người ta nghe rất

dễ chịu, rất hưởng thụ.

Hai người Lam Hân và Cần Nghiên nói chuyện, Nhiên

Nhiên thỉnh thoảng chêm vào mắy câu.

Âu Cảnh Nghiêu và Mộc Tử Hoành ngồi một bên,

muốn nói chuyện lại không chêm lời vào được, hai

người đàn ông cao to, nhất thời có chút ngượng ngùng.

Gia thế của Mộc Tử Hoành và Âu Cảnh Nghiêu ở

thành phố Giang cũng là gia đình có tiếng tăm, có bọn

họ ở chỗ này lại càng thu hút sự chú ý của nhiều người.

Phụ nữ vây quang một vòng, hỏi đông hỏi tây bọn họ.

Lúc xã giao thường bị phụ nữ gạt sang một bên, đây

vấn là lần đầu tiên.

Cần Nghiên căn bản không để ý cảm xúc của Mộc Tử

Hoành và Âu Cảnh Nghiêm.

Trong mắt cô ấy, ai cũng không quan trọng bằng Lam

Hân và Nhiên Nhiên.

Cô ấy kéo cổ tay Lam Hân, nói: “Lam Lam, thời gian

này hình như tớ có hơi mập rồi, lát nữa cậu đo cho tớ

chút, làm cho tớ mấy mẫu chính thời gian này, tớ

muốn màu đỏ và màu đen.”

Lam Hân cười nói: “Được, mấy hôm trước tớ đột

nhiên cảm hứng, đúng lúc có một bộ quần áo mang lại

cảm hứng cho tớ, tối nay tớ sẽ phác thảo ra, mấy

ngày nữa làm máy bộ lễ phục cho cậu.”

Mấy năm nay, quần áo của Cần Nghiên hàu hết đều là

cô đặc biệt vì cô ấy mà thiết kế, là kiểu dáng trong

tiệm muốn mua cũng không được, cô ấy mặc ra ngoài

luôn có thể cho người ta cảm giác phát sáng trước mát.

Khiến người ta trong nháy mắt liền có thể nhớ rõ cô ây.

“Woal Lam Lam nhà chúng ta mãi mãi là giỏi nhất.”

Cần Nghiên vui mừng chà chà lên cổ tay cô, dáng vẻ

vô cùng thân mật khiến đàn ông thấy đều đồ ky.

Ánh mắt Lâm Tử Hoành luôn vô tình cố ý rơi trên

người Cần Nghiên.