Một Thai Ba Bảo: Papa Tổng Tài Siêu Mạnh Mẽ

Chương 924




Chương 924:

 

Ông ta đã biết, Tần Ninh Trăn cũng có thể đã biết, đúng rồi, Tần Hoài.

 

Hắn là tên kia đã báo với Tần Ninh Trăn, lấy tính đa nghỉ của Tần Ninh Trăn nhất định đã đi xác nhận.

 

Lục Dật Kha vừa nghe lời này, lại tức giận: “Thằng nhóc thối, lúc trẻ là ta sai, ta không nên đối xử với mẹ con như: vậy, chính là người thì sẽ có lúc phạm sai lầm, ta đã biết sai rồi, nhưng chuyện ta có cháu con cũng nên nói sớm với ta, con có biết lần trước ta đã nói gì với mẹ mấy đứa trẻ không?

 

Con sớm nói một chút sẽ không xảy ra chuyện như vậy.”

 

Lục Hạo Thành nghe vậy, nồi giận đùng đùng: “Ông đã nói gì Lam Lam?”

 

Lục Dật Kha thấy vậy cũng không sợ sệt “Lúc sau ta gặp lại, đã xin lỗi cô Ấy, người ta không so đo, con so đo cái gì?”

 

“Ông. ..” Lục Hạo Thành tức giận thở không xong, Lam Lam gặp hai lần cha anh, Lam Lam sao chưa từng nhắc tới.

 

Lục Dật Kha tiếp tục nói: “Ta là cha con, con không nhận thì không nhận, đó vẫn là dòng máu nhà họ Lục, phải quay về nhà họ Lục.”

 

Lục Hạo Thành bỗng nhiên cười lạnh: “Ông đã biết, thì Tần Ninh Trăn cũng đã biết sự tồn tại của ba đứa nhỏ, ông nói xem, lấy tính cách âm độc của bà ta, sẽ xảy ra loại chuyện gì đây?”

 

Giọng nói thản nhiên giống như chiếc búa nặng nề giáng vào tim Lục Dật Kha.

 

“Lương Vĩ nói, bà ấy rất tức giận.”

 

Lục Hạo Thành cười lạnh, ánh mắt sắc bén nhìn cha mình đầy kiên quyết “Ông trở về cảnh cáo bà ta, nếu dám động đến con tôi, tôi sẽ khiến bà ta vạn kiếp bát phục.”

 

Lục Dật Kha biến sắc, ánh mắt khiếp sợ nhìn qua “Con cho rằng bà ấy thật sự sẽ làm ra chuyện gì kinh khủng sao?” Lục Dật Kha nói ra những lời này, cũng không đủ tự tin.

 

Ánh mắt Lục Hạo Thành âm trầm, nhìn thấy Lục Dật Kha vô cùng châm chọc: “Cũng chỉ có ông xem bà ta như báu vật, trong mắt tôi, bà ta chính là súc sinh, lần này Mộc Tử.

 

Hoành xảy ra tai nạn xe, chẳng lẽ ông không biết đó là xe của tôi sao? Nếu ngày đó người lái xe là tôi, thì người nằm viện đâu phải ai khác.”

 

“A Thành, nói chuyện phải có chứng cớ.”

 

Tuy rằng ông ta chính tai nghe được Tần Ninh Trăn gọi điện thoại, nhưng vẫn thật sự không thể tin được, người ngủ cạnh ông ta hơn 20 năm, lại có thể đáng sợ như vậy.

 

Lục Hạo Thành châm chọc: “Ông chưa từng tin tưởng tôi, tôi cũng chưa từng hy vọng ông sẽ tin. Ông đi đi, vợ con tôi không liên quan đến ông, ông cũng có con trai con dâu, bảo bọn họ sinh cháu cho mình đi.”

 

Lục Hạo Thành sớm đã mắt đi niềm tin với người cha này.

 

“A Thành, con đừng quá đáng, đó là con cháu nhà họ Lục, con định để nó lưu lạc bên ngoài vậy sao?” Lục Dật Kha rồng giận.

 

Ông ta vô cùng đau lòng, hai cha con mỗi lần gặp mặt đều là cãi nhau, đối chọi gay gắt, lời nói sắc bén, tranh chấp đến mặt đỏ tai hồng, không ai nhường ai.

 

Lục Hạo Thành đứng dậy, ánh mắt nhìn ra bên ngoài, giọng điệu vẫn cố chát ái này không cần ông quan tâm, bọn nhỏ đang rất tốt, nều ông có lương tâm thì đừng đi quấy rầy chúng.”

 

“Con. ..” Lục Dật Kha tức giận nhảy dựng lên, chỉ vào Lục Hạo Thành “Lục Hạo Thành, ta là ông nội chúng, chẳng lẽ còn làm ra chuyện gì bắt lợi với chúng sao?”

 

Ánh mắt Lục Hạo Thành âm trầm, vẫn sắc bén nhìn ra phía ngoài cửa sổ, “Tập đoàn Lục Trăn các người, muốn bôi xấu mẹ máy đứa nhỏ, khiến chúng chịu tổn thương trong trường học, đây là chuyện một người ông nên làm sao?

 

Tần Ninh Trăn biết chuyện này, là Tần Hoài nói cho bà ta, con gái tôi đã đáng con gái anh ta nên Tần Hoài đã tới trường học.

 

Ông có thẻ điều tra quan hệ giữa Tần Hoài cùng Tần Ninh Trăn, có lẽ sẽ có thu hoạch không tồi đâu?

 

Nhưng tôi nói như vậy, ông cũng không tin tưởng, dù sao ông chỉ vĩnh viễn tin tưởng lời Tần Ninh Trăn mà thôi.”

 

Lúc anh nói chuyện, giọng nói tuy rằng không cao, nhưng nhắn rõ từng chữ, từng chữ như còn mang theo tính uy hiếp.