Nhưng tìm khắp cả con phố, cậu đều không thấy hình bóng nhỏ bé đó.
"Lam Lam... Lam Lam..." Lục Hạo Thành bỗng nhiên từ trên giường kinh ngạc ngôi dậy.
Anh nuốt một ngụm nước bọt, đôi môi khô khốc khẽ mở, hơi thở gấp gáp, cả đầu anh đầy mồ hôi, hai tay nắm chặt chiếc chăn mềm mại.
Anh nhìn thời gian trên tủ đầu giường, mới hơn ba giờ.
Anh đưa tay, đau khổ xoa xoa chán.
Anh đã rất lâu rồi không mơ thấy Lam Lam, tối nay lại mơ thấy Lam Lam.
Anh còn nhớ lần trước mơ thấy Lam Lam là chuyện của tháng trước.
"Phù!" Lục Hạo Thành nặng nề thở ra một hơi, vẻ mắt anh đau khổ nằm xuống giường.
Anh không bật đèn, một tay đặt trên trán, đau khổ nhắm mắt lại.
Khi anh đau khổ nhất bên cạnh anh chỉ có Lam Lam, cô bé nhỏ nhắn hay bám đuôi đó, cho dù anh tức giận với cô thế nào, cô đều đơn thuận mà hoang tưởng ở bên cạnh anh như vậy.
Có người nói, không có ai chạy trốn được bị thương, bị thương mới là ma quỷ lớn nhất.
Thế nhưng, anh mặc dù sống trong bi thương, nhưng anh không bị ma quỷ bi thương trói buộc mà dựa vào bị thương này nỗ lực tìm kiếm, anh luôn tin rằng cuối cùng sẽ có một ngày, anh sẽ đợi được Lam Lam.
Cho dù, quá trình này có quá nhiều đau đớn khổ sở, chỉ cần có một tia hy vọng, anh sẽ không dừng việc tìm kiếm.
Xung quanh vô cùng yên tĩnh, ánh trăng yên lặng chiếu rọi, thời gian chậm chạp trôi đi.
Bình minh xuất hiện, ánh nắng chớp mắt bao phủ trời đất, tia nắng ban mai xuyên qua màn sương, lại là một ngày nắng vàng rạng rỡ.
Lục Hạo Thành nghĩ hôm nay có thể gặp Nhiên Nhiên, tâm trạng anh vô cùng tốt, sáng sớm đã thức dậy đánh răng rửa mặt.
Anh mặc áo sơ mi trắng phối hợp với chiếc quần ống đứng màu đen, cách phối đồ đơn giản càng khiến anh trở nên đẹp trai lạ thường.
Đôi chân dài của anh ưu nhã gác lên nhau, ngồi trên sofa đọc báo Tài chính Kinh tế, Mộc Tử Hoành vẫn chưa thức dậy, mặc dù tối qua anh không ngủ ngon nhưng sáng sớm hôm nay tinh thần vẫn phấn chấn,
Có thể vì anh đau khổ quá lâu rồi, ngay cả ông trời cũng không nhìn nổi nữa liền tặng cho anh Lam Lam và con.
Tất cả những điều này chỉ xảy ra trong vòng mấy ngày, đối với anh mà nói giống như đang nằm mơ.
Thời gian từng chút từng chút trôi qua, đến giờ đi làm Lam Hân canh thời gian, đúng chín giờ đến phòng làm việc.
Trợ lý Viên Viện của cô đã tới phòng làm việc.
Lam Hân đã thăng chức làm giám đốc thiết kế tổng công ty nên không cần mặc trang phục công sở, chỉ cần đeo thẻ là được, cô mặc bộ áo váy màu trắng thịnh hành nhất năm nay, kiểu dáng độc đáo tôn lên khí chất của cô một cách hoàn hảo.
Còn Viên Viện, vẫn một thân công sở, quần áo công sở của tập đoàn Lục thị có nhiều loại, áo váy, quần áo liền...
Nhưng hôm nay cô mặc chiếc áo váy màu trắng, ngũ quan của cô là vẻ đẹp mang nét phương Tây và vẻ mặt sắc sảo, cô để tóc ngắn, nhìn có vẻ hoạt bát thông minh, từng cử chỉ hành động, khí thể nói toạc ra không ai có thể bì được.
Không phải khí chất yên tĩnh đó của Lam Hân khiến người ta cảm thấy rất gần gũi.
Ngoại hình của hai người tạo nên sự tương phản mạnh mẽ.
"Cô Viên, chào buổi sáng!” Lam Hân hiền hòa chào hỏi.
Cô nhớ lần đầu tiên mình gặp cô ấy, gọi cô ấy một tiếng tiểu Viên, Viên Viện lại cười lạnh lùng với cô, long trọng giới thiệu mình là Viên Viện.
Cô dứt khoát xem nhẹ, trực tiếp gọi cô ấy là cô Viên.
Viên Viện nhìn cô một cái, ánh mắt càng lạnh nhạt.
Chỉ hờ hững nhìn lướt qua Lam Hân, không lên tiếng nói chuyện.
Lam Hân rất bình tĩnh đi tới bàn làm việc của mình.
Đột nhiên thấy bàn làm việc của mình bị người động qua, tư liệu đều có dấu vết bị lục lọi.
Khóe mắt cô khẽ liếc qua Viên Viện đang cúi đầu nhìn điện thoại.