Một Thai Ba Bảo: Papa Tổng Tài Siêu Mạnh Mẽ

Chương 795




Chương 795:

 

Tần Ninh Trăn kinh ngạc mở lớn miệng, không thể tin mà nhảy dựng lên, dịu đi một hồi lâu, bà ta mới phục hồi tinh thần: “Thằng nhóc thối, nói chuyện phải có chứng cớ , ba đứa con của Lam Hân sao có thể là con của Lục Hạo Thành?”

 

Mà Lục Dật Kha ở ngoài cửa vừa nghe đến tin tức này, cũng là kinh hãi, ba đứa con của Lam Hân là con của A Thành, là cháu của ông ta.

 

Đồng tử Lục Dật Kha chất động, vô cùng kích động.

 

Lại nghe đến bên trong truyền đến tê tâm liệt phế thanh âm: “Tần Hoài, bên này ta có mẫu thử của Lục Hạo Thành và đứa nhỏ, cháu lập tức qua công ty, mang đi làm xét nghiệm ADN, nếu thật sự là con của thằng sói nhỏ kia, ta nhất định không bỏ qua cho đứa nào cả.”

 

Lục Dật Kha nghe vậy thì giận tím mặt, đang muốn đẩy cửa đi vào, lại nghe bên trong truyền đến giọng Tần Ninh Trăn: “Hôm nay ta sẽ chuyển một trăm vạn đến tài khoản cháu, đem tiền trước đó ta chuyển qua, đều dồn về một thể, ta có chuyện cần dùng.”

 

Tần Hoài vừa nghe, nở nụ cười: “Cô yên tâm, chuyện cô giao phó cháu nhất định sẽ làm tốt .”

 

Tần Ninh Trăn lúc này mới cúp điện thoại, ngã ngồi bên giường.

 

“Hừ! Lục Hạo Thành, con sói con như mày, xem tao có chơi chết mày không.”Bà ta tức giận lầm bầằm.

 

Lục Dật Kha vô cùng chắn động, phẫn nộ, ông ta chưa từng thấy. Tần Ninh Trăn dữ tợn đến vậy.

 

Chợt nhớ tới lời con gái nói, A Thành gặp nhiều tai nạn, đều là có người có ý.

 

Sắc mặt ông ta nháy mắt tái nhợt, kinh ngạc không nói nên lời, thì ra Mộc Tử Hoành mắng ông ta ngủ cạnh một con sói, lúc ấy ông ta rất phẫn nộ, thậm chí còn muốn đánh Mộc Tử Hoành một trận. Nhưng hiện tại, chính tai nghe được, khiến ông ta không thể không tin tưởng, lời Tư: Tư nói là đúng.

 

Lục Dật Kha phẫn nộ trừng mắt nhìn Tần Ninh Trăn trên giường, xoay người rồi nhẹ nhàng rời đi Vừa xuống dưới nhà, ông ta liền gọi cho Lương Vĩ, sau khi sắp xếp xong mọi chuyện mới đi công ty.

 

Mà chồng vừa mới rời đi, Tần Ninh Trăn cũng xuống tầng, chuẩn bị đến công ty.

 

Mẫu thử được bà ta đặt ở công ty, sau đó vì Địch Hoa trở.

 

về, mấy ngày bà ta tinh thần hoảng hốt, căn bản cũng không hoài nghỉ Lục Hạo Thành cùng máy đứa nhỏ kia, lại bởi vì chuyện kia mà trì hoãn .

 

Nếu thật là con của Lục Hạo Thành, lầy tâm tình muốn ôm cháu của Lục Dật Kha, cổ phần công ty, chỉ sợ sẽ bị phân tán , thật vất vả nắm được nhiều như vậy, trước khi Lục Dật Kha biết cổ phần công ty nhất định phải nắm trong tay.

 

Nhưng mà con khốn Lục Tư Tư, đòi lại cổ phần công ty của hai anh em nó, nếu sớm biết chuyện này, bà ta nhất định sẽ không trả lại cổ phần.

 

Mắấy năm nay bà ta vẫn lo lắng suốt, không nghĩ lúc buông lỏng lại xảy ra chuyện như vậy.Bà ta sẽ không để cho tập đoàn Lục Trăn trở lại trong tay Lục Hạo Thành.

 

Tần Ninh Trăn lên kế hoạch lâu như vậy, chỉ vì tài sản của tập đoàn Lục Trăn.

 

Lam Hân cùng Lục Hạo Thành đi đón 4 đứa nhỏ Tiểu Tuần.

 

Dọc theo đường đi, ba anh em Tiểu Tuấn cũng không dám nói chuyện, sắc mặt Lam Hân vẫn không tốt, ba đứa đều biết mẹ rất tức giận Chỉ có Sở Phi Dương, một đường líu ríu , Lục Hạo Thành ngẫu nhiên trả lời cậu bé vài câu.

 

Sở Phi Dương cũng biết cậu nhà mình kiệm lời, vẻ mặt không vui nhìn Lam Tử Kỳ, hỏi: “Kỳ Kỳ, sao cậu không nói lời nào?”

 

Lam Tử Kỳ trừng mắt: “Sao cậu nói nhiều như vậy?”

 

Sở Phi Dương bị gắt, sắc mặt cũng không tốt, “Tôi chỉ cảm thấy kỳ lạ, sao cậu không nói lời nào?”

 

Lam Tử Kỳ : “Mỗi ngày đều ở cùng một chỗ, có cái gì đâu, ngồi yên, đừng lộn xôn.”

 

“AI”Sở Phi Dương nghe lời ngồi yên.

 

Lục Hạo Thành nhìn thoáng qua Sở Phi Dương qua kính chiều hậu, hơi mim môi, xem ra Sở Phi Dương, chỉ có con gái anh mới trị được.

 

Anh thu hồi ánh mát, lại nhìn thoáng qua Lam Hân, thấy sắc mặt cô vẫn chưa khá lên, chợt cảm thấy ảm đạm vài phần.

 

Một đường đến nhà, tất cả mọi người đều ở nhà.

 

Lam Hân vừa vào cửa, đã bị Nhạc Cẩn Nghiên cùng Lục Tư Tư lôi kéo lên lầu.

 

Ba anh em Lam Tử Tuần vừa thấy, cũng yên lặng đi theo.

 

Mộ Thanh vốn hiểu Lam Hân, vừa thấy sắc mặt con gái đã biết hai người họ có chuyện gì xảy ra .

 

“A Thành, Lam Lam đã biết rồi sao?”

 

Lục Hạo Thành khẽ gật đầu: “Mẹ, Lam Lam đều biết rồi, nói ra, lòng con cũng thoải mái hơn rất nhiều.”