Một Thai Ba Bảo: Papa Tổng Tài Siêu Mạnh Mẽ

Chương 597




Chương 597 Cô ngốc, khóc cái gì

Cô ta cười lắc lắc đầu: “Mẹ, sau khi ăn trưa, con vẫn ở bên cạnh cô giáo, cho đến khi cô có việc rời đi, cũng không thấy Hạo Khải, con cũng không biết anh ấy đi đâu .”

Lục Hạo Khải, anh tốt nhất đừng để tôi có bằng chứng về việc anh chim chuột bên ngoài… nếu không đợi cho đến lúc ly hôn, tôi sẽ khiến anh hối hận vì đã quen Cố An An.

Cố An An cười lạnh, cô ta cũng không có ý định chung sống với người như Lục Hạo Khải cả đời, chỉ cần cô ta muốn , loại đàn ông nào mà không có?

Lục Hạo Khải khốn kiếp như vậy, cô ta sẽ một cước đá bay.

Tần Ninh Trăn nhíu mi, nhìn thoáng qua chung quanh, chỉ còn lại có nhân viên công tác , người khác đều đi hết rồi.

Đáy mắt tràn đầy oán độc, thật lâu không thể tiêu tan, Lục Hạo Khải này, bà ta vắng mặt ở công ty khá lâu, thằng con này càng ngày càng tự tung tự tác, không biết đã bẻ hoa bắt bướm ở đâu rồi.

“Chúng ta đi trước, đừng quan tâm đến nó!”

Bà ta hiện tại nhìn thấy Lục Hạo Khải liền nổi điên, tốt hơn là không gặp.

Có An An không hài lòng, Lục Hạo Khải chỉ sợ đã đi cùng người phụ nữ kia rồi , xem ra việc thu thập chứng cớ, có thể bắt đầu từ bây giờ.

Ánh mắt phức tạp nhìn thoáng qua Tần Ninh Trăn, Tần Ninh Trăn đông ý cuộc hôn nhân này , cũng là vì lây lòng Lục Dật Kha.

Lục Dật Kha đã nói, hai mẹ con xấu xa nhà này cũng không dám phản bác, dù sao người nắm quyền vẫn là Lục Dật Kha.

Cô ta nhanh chóng thay đổi vẻ mặt, nhìn Lâm Tử Thường, cười nói: “Lâm tiểu thư, hôm nay là ngày đầu tiên chúng ta quen biết, chỉ bằng tôi mời khách, hiện tại tất cả mọi người là bạn bè , sau này còn xin Lâm tiểu thư chiếu cố nhiều hơn, tôi mới vào giới chưa bao lâu, còn rất nhiều điều cần học hỏi.”Cố An An tỏ vẻ khiêm tốn nói.

Lâm Tử Thường mỉm cười: “Có thể quen biết Cố tiểu thư cùng phu nhân, là vinh hạnh của tôi, chúng ta hãy đi thôi!”

Tần Ninh Trăn là mẹ kế của Lục Hạo Thành, này Cố An An là em dâu, quen biết hai người này bản thân cô ta cũng có lợi.

Nhưng nghe đồn quan hệ của họ cũng không tốt, nhưng cũng không quan trọng, quan trọng là … phải làm quen với Lục Hạo Thành trước.

“Được!”

Tần Ninh Trăn gật đầu, ánh sáng lóe lên trong đáy mắt khi nhìn qua Lâm Tử Thường, bà ta biết người này không hề đơn giản .

Ba người chậm rãi ra khỏi hội trường, lúc này trời đã tối TÔI.

XN Thành phó về đêm, đèn đuốc sáng trưng, ánh đèn đường rực rỡ và đèn neon đủ màu nhấp nháy tương phản với nhau, làm cho khung cảnh đường phố thêm sáng lạn, phồn hoa đến chói mắt.

Lục Hạo Thành đưa Lam Hân đi tới Khách sạn sang trọng bậc nhát thành phó, Thần ý.

Nhìn tòa nhà rực rỡ ánh đèn, Lam Hân hơi có chút nghi hoặc hỏi, “Lục Hạo Thành, chúng ta không phải về khách sạn sao?

Sao lại đến đây?”

Lục Hạo Thành nhìn qua tòa nhà rực rỡ trước mặt, những ánh chớp nhiều màu chiếu ra những cột sáng so le không đồng đều, quay nhanh qua không gian mờ ảo, ánh sáng và bóng tối đan xen không ngừng.

“Lam Lam, đây là khách sạn gì?”

Lam Hân cười cười, : “Lục Hạo Thành, đây không phải khách sạn Thần Ý nổi tiếng suốt ba năm nay sao?

Em nghe nói mức tiêu thụ ở đây là một triệu một đêm, và chỉ những khách hàng VIP mới có thể tận hưởng dịch vụ cấp hoàng đề.

Nhưng anh hỏi cái này để làm gì?”

Cô chỉ nghe qua một chút, nhưng cô cũng không biết rõ lắm, dù sao cô cũng không hiểu thế giới của người có tiền.

Lục Hạo Thành nhìn cô, bắt đắc dĩ cười, biết cô còn chưa kịp phản ứng lại.

Anh trầm giọng nói: “Từng có một cô gái nhỏ, đem tên của anh cùng của cô ấy đặt cạnh nhau, cô bé thích nhất hai chữ trong đó, là Thành và Ức, hai anh trai đều thích gọi cô bé là Tiểu Ức, mà cô ấy thích anh gọi mình là Lam Lam, mỗi dịp đến sinh nhật, dưới dấu khoanh trên tờ lịch, sẽ viết hai chữ Thành Ức, đây là là sở thích của cô bé, mỗi ngày nhìn thấy hai chữ này, cũng rất vui vẻ.”

Lúc đó anh rất cưng chiều Lam Lam, tiền tiêu vặt của mình anh cũng tiếc dùng, để dành để mang cô đi chơi, mua đồ ăn ngon.

Nhìn thấy cô gái nhỏ vui vẻ tươi cười, anh mới cảm thấy.

mình đang sóng dưới ánh mặt trời.

Lam Hân sửng sốt, ánh mắt run rẫy, ngơ ngác nhìn người đàn ông dịu dàng trước mặt, chỉ đáy mắt anh tối đen, phủ đầy sương mù, đang nhớ lại những ký ức khó quên.

“Cho nên, tất cả sản nghiệp dưới tay công ty anh, đều có liên quan đến Thành Ức ,có phải hay không?”

Giọng Lam Hân nghẹn ngào, Thần ý, đồng âm với Thành Ức.

Mỗi lần làm việc gì, anh đều không quên mắt cô gái nhỏ, chỉ đường dẫn lối cho cô về nhà.

Giữa họ là những kỉ niệm đẹp, nhưng anh lại không biết rằng, cô gái nhỏ của mình đã hoàn toàn quên mát anh , cho dù nhìn thấy những ám hiệu này, cũng không thể tìm thấy đường về nhà.

Lam Hân à Lam Hân, cô có tài đức gì mà để một người đàn ông chân thành và si tình như vậy luôn chờ đợi.

Lục Hạo Thành cười gật gật đầu, “Lam Lam, anh không nghĩ em sẽ mắt trí nhớ, trước đây em chỉ chơi với anh, không chơi với Lục Hạo Khải ngoạn, cũng không cùng Lục Tư Ân chơi, chị anh cũng không, chỉ đi cùng anh.

Nhỏ tuổi nhất, lại thích dính lấy anh.Lúc nhỏ anh còn dỗ em đi ngủ nữa, chỉ là em quên hết rồi .”

Anh vẫn nhớ rằng trong cơn giông bão, cô gái nhỏ sẽ lặng lẽ xuất hiện trong phòng anh.

“Anh Thành, anh sợ trời mưa sấm chớp, em không sợ, em ở cùng anh.”

Lúc đó anh cảm thấy rất vui khi nghe được điều này, họ chỉ có tình yêu thương của người anh trai dành cho em gái nhỏ, quan hệ giữa hai nhà cũng rất thân thiết.

Anh rất có kiên nhẫn với cô, mà cô, cũng thích đi theo anh, chỉ cần anh ở nhà, Lam Lam cũng không thèm trở về nhà ăn cơm.

Dần dần, người lớn trong nhà đều hay nói giỡn, Lam Lam thích bám anh như vậy, chờ trưởng thành, liền đem Lam Lam gả cho anh.

Những câu nói đùa đó lúc đó thường xuất hiện trong đầu anh, lúc đó anh rất dè biu, ai lại lầy một cô gái nhỏ dính người như vậy chứ?

Cho đến khi mắt cô, anh mới biết bản thân thích cô đến nhường nào.Hiện tại, chỉ cần có cô bên cạnh, tất cả mọi thứ đều không phải vô ích.

Ho hHộL vế 2: ” Lam Hân cười cười, thế nhưng nước mắt lại tuôn rơi, trước đó cô cũng có thể cảm nhận được tắm lòng chân thành của Lục Hạo Thành dành cho mình.

Nhưng khoảnh khắc này khiến trái tim cô rung động hơn bao giờ hết. Cô dường như đã thực sự hiểu được trái tim ngoan cường không thể ngăn cản của Lục Hạo Thành.

“Cô ngốc, khóc cái gì?

Như vậy đã bị cảm động rồi sao?

Sao em so với trước đây còn thích khóc hơn vậy.”

“Mới không có đâu”

Lam Hân vừa khóc vừa cười lau nước mắt trên mặt, nhìn vẻ mặt của Lục Hạo Thành tủi thân nói: “Đói quá!”

Lục Hạo Thành cười khẽ một tiếng, nói nhiều chỉ đổi lấy chữ “đói” của cô.

“Lam Lam, anh đưa em đi ăn tôm hùm em thích.”