Một Thai Ba Bảo: Papa Tổng Tài Siêu Mạnh Mẽ

Chương 559: Hai người họ lợi dụng nhau mà thôi




“Tài năng ư?” Bùi Dao Tinh cười khẩy, nói: “An An, mặc dù em cũng học thiết kế, tài năng thiên bằm của em thì không tốt lắm, nhưng điều này cũng không quan trọng, bởi cuộc sống có khó khăn thế nào thì cũng không thể ngăn bước một người luôn cố gắng, nỗ lực tiến về phía trước, tôi rất hài lòng vì em là người có chí tiến thủ, không ngừng cố gắng.”

Cố An An nghe đến đây, mọi lo lắng ban nãy đều tan biến hét.

Bà ta cười nói: “Thưa cô, trước đây khi được tuyển vào tập đoàn Lục Thị, công việc bận rộn nên em cũng vài lần nộp bản thiết kế muộn, kết quả là bị đuổi việc, về sau này, khi xem tác phẩm của cô, em thấy tác phẩm của cô rất có linh hồn, nên rất muốn được theo học cô”.

Cố An An cũng nói thẳng nguyện vọng của mình, cô ta vốn cũng hiểu rõ tính cách của Bùi Dao Tinh, nếu cứ vòng vo thì chắc chắn sẽ bị bà ta chê cười.

Vẻ mặt của Bùi Dao Tinh vẫn vậy, gần như không để ý đến những điều này, cô ta đến gặp Cố An An cũng là vì dạo gần đây Cố An An đang tranh tài với Lam Lam, với cả, hiện Cố An An đã là con dâu của tập đoàn Lục Trăn, điều này tất yếu có lợi cho Bùi Dao Tỉnh.

Bùi Dao Tỉnh mỉm cười, tò mò hỏi: “Em có thù oán gì với Lam Hân à?”

Cố An An khẽ mỉm cười, đắn đo suy nghĩ xem có nên trả lời câu hỏi này không vì giờ cô ta vẫn chưa chắc chắn rằng Bùi Dao Tinh rốt cuộc đang nghĩ gì.

Sau khi trò chuyện vài câu, cô ta chọt nhận ra rằng tính cách của Bùi Dao Tinh rất giống với Tần Ninh Trăn.

Những người như vậy thường có tham vọng lớn lao, những thứ thuộc về mình chắc chắn sẽ không để người khác cướp đi mắt.

Cố An An mỉm cười, nhỏ nhẹ nói: “Chắc cô cũng biết chuyện trên mạng rồi chứ ạ? Chuyện giữa em và Lam Hân dài lắm.”

Bùi Dao Tinh nói: “Em chỉ cần nói cho tôi biết, có đúng là giữa em và Lam Hân có thù oán, phải không?”

Cố An An gật đầu, bây giờ thì cô ta đã hiểu ý của Bùi Dao Tỉnh, hóa ra bà ta đang muốn tìm một trợ thủ đắc lực để đối phó với Lam Hân và Lý Nghệ Na.

“Lam Hân đã cướp đi người đàn ông em yêu.” Cố An An nhìn Bùi Dao Tinh, có tỏ vẻ buồn bã, thù oán.

Bùi Dao Tỉnh đột nhiên bật cười, nói: “An An, từ giờ trở đi, em sẽ là học trò của tôi, bắt đầu từ ngày mai, em sẽ đến công ty L.P làm việc, đó là một công ty đa quốc gia, cao cấp hơn cả tập đoàn Lục Thị nữa, nhiệm vụ của em là phải đánh bại Lam Hân, tôi không cần biết em dùng thủ đoạn gì, miễn là không được để tác phẩm của Lý Nghệ Na và Lam Hân vượt mặt công ty L.P.”

“Tôi cũng từng xem bản thiết kế của Lam Hân, tài năng của cô ta không phải dạng vừa, người bình thường khó mà địch nổi, chỉ cần nhìn phong cách ăn mặc và các thiết kế của cô ta thì có thể thấy cô ta sinh ra là để làm ngành này, nếu như cô ta không phải học trò của Lý Nghệ Na thì đã chẳng nên chuyện rồi.”

“Trong giới thiết kế, Lý Nghệ Na luôn được đánh giá rất cao, danh tiếng lẫy lừng, công ty cũng rất trọng dụng bà ta, bao năm nay, hai công ty của tôi và bà ta vẫn luôn âm thầm cạnh tranh với nhau, nhưng doanh thu mỗi năm của công ty bên đó vẫn nhiều hơn công ty bên tôi, vậy nên, lần này, tôi nhất định phải vượt mặt bọn họ, mấy hôm nữa sẽ có ngày hội giao lưu thời trang quốc tế, có thể học được rất nhiều điều trong buổi đó, đến lúc đó em hãy đi cùng tôi, chắc chắn Lý Nghệ Na sẽ dẫn Lam Hân đi cùng, lúc đó chắc chắn sẽ có chuyện hay đây.”

Cố An An hào hứng gật gật đầu, cười nói: “Cảm ơn cô, em nhất định sẽ không làm cô phải thất vọng!”



Vừa lúc đó, nhân viên phục vụ bưng cà phê và cá tuyết nướng đến.

Cố An An lúc này tâm trạng rất vui, cười nói: “Cô à, cà phê ở đây rất ngon.”

Bùi Dao Tinh đáp: “Ừm, giải quyết xong việc, tôi cũng có tâm trạng để ăn uống hơn, sáng ngày mai, em sẽ đến công ty L.P làm việc, chức vụ là trợ lý và là học trò của tôi, vừa hay trợ lý cũ của tôi đi rồi, em thế chỗ luôn.”

Cố An An gật đầu, mỉm cười nói: “Vâng ạ!”

Cố An An lòng vui phơi phới, được làm trợ lý cho nhà thiết kế trứ danh, giờ thì cô ta cao cấp hơn hẳn Lam Hân rồi.

Cố An An nhủ thầm: Lam Hân, cô cứ chờ đó, tôi sẽ cho cô trượt dốc từng chút từng chút một. Đối với Lam Hân, đánh mắt đi Lục Hạo Thành chính là điều đau khổ nhát.

Cố An An chào tạm biệt Bùi Dao Tinh xong, liền hứng khởi gọi điện cho Lục Hạo Khải.

“A lô!” Lục Hạo Khải bắt máy, thờ ơ nói.

Cố An An vui mừng kể: “Hạo Khải, bắt đầu từ ngày mai em sẽ đi làm ở công ty L.P đó.”

“Cố An An, em cứ ở đó mà mơ mộng hão huyền đi.” Lục Hạo Khải chế nhạo, cười nói: “Với trình độ của em mà lại được tuyển chọn vào công ty L. P sao? Mặc dù đó chỉ là một chỉ nhánh của L.P nhưng yêu cầu của họ khắt khe lắm.”

Cố An An cũng biết chắc Lục Hạo Khải sẽ cười nhạo cô ta như vậy, liền đáp: “Lục Hạo Khải, giờ em đã là vợ anh rồi, trong tim anh, em không có chỗ đứng nào sao? Vả lại, bây giờ em cũng là học trò của nhà thiết kế trứ danh Bùi Dao Tinh, ngày mai em có thể đi làm ở L.P rồi.”

Lục Hạo Khải lặng người hồi lâu rồi nghiêm túc hỏi: “Cố An An, những lời em nói đều là thật chứ?”

Cố An An cười khẩy, đáp: “Hạo Khải, tại sao em lại phải lừa anh chứ? Em không thể lừa dối anh được.”

Nhưng hôm nay thật sự là một ngày vui với Cố An An, hệt như ông trời đang đứng về phía cô ta, giúp đỡ cô ta vậy.

Trong lòng cô ta cũng biết rõ là Bùi Dao Tinh đang lợi dụng mình, nhưng nếu suy xét ở một góc độ khác, hai người đều đang lợi dụng lẫn nhau, Cố An An cũng chẳng lỗ gì.

Lục Hạo Khải đổi giọng, nói: “Cố An An, em khá lắm, không hỗ danh là vợ anh, em đang ở đâu để anh tới đón?”



Cố An An nghe những lời này của Lục Hạo Khải, chợt hiểu ra rằng năng lực cá nhân quan trọng đến nhường nào.

Lục Hạo Thành trước giờ không bao giờ để ý tới cô, nhưng vừa nghe chuyện khi nấy liền chủ động ngỏ lời đến đón cô ta.

Tối qua Cố An An đọc được đoạn này trên mạng, nói rằng: cực khổ kiếm tiền không hẳn là vì yêu tiền mà là vì không muốn thua kém người khác chỉ vì đồng tiền; cũng chính bởi cô ta sống trong một cuộc sống như câu nói trên nên rất hiểu ý nghĩa của có.

Chỉ khi bạn có tiền, có tài, bạn mới có thể sống vô lo vô nghĩ.

Lam Hân không có tiền nhưng bù lại cô có tài, vậy nên cô vẫn sống rất vui vẻ, hạnh phúc và tràn đầy tự tin.

Còn Cố An An thì sống vô lo vô nghĩ trong nhà họ Cố suốt bao năm nay coi như chẳng được ích gì rồi.

Cô ta nói: “Lục Hạo Thành, không cần đâu, lát nữa em sẽ về.”

“An An, em đừng giận anh mà.” Lục Hạo Khải giọng điệu nhẹ nhàng, nếu có thể đứng cùng hàng về với Bùi Dao Tinh, tập đoàn Lục Trăn có thể gián tiếp phát triển ra thị trường quốc tế rồi.

ƒ Cô An An cười nói: “Không, Hạo Khải, hôm nay em rất vui, vậy nên, em sẽ tự đi về!”

Đây là lần đầu tiên Cố An An từ chối Lục Hạo Khải, giờ phút này, cô ta mới nhận ra rằng, cô ta đang sống thực với chính mình.

Bởi lẽ trước giờ, vì muốn có được tình yêu thương của mọi người trong nhà họ Có, cô ta đã phải cố chiều lòng tất cả mọi người.

Cô ta chưa từng dám sống thật với chính mình, nếu bản thân cô ta có tài năng thật sự nữa thì cô ta chẳng phải sợ sệt ai cả.

Còn ở bên bờ sông, Lý Nghệ Na đang đi tản mát, bất ngờ nhận được cuộc gọi từ Bùi Dao Tỉnh.

Lý Nghệ Na cũng biết chuyện mấy ngày trước của Bùi Dao Tinh, bà ta gọi điện thoại đến chắc cũng là để khoe khoang.

Lý Nghệ Na bắt máy nhưng không nói gì.

“Na Na, tôi biết bà đang nghe máy, nhưng tôi muốn nói với bà một tin vui là, tôi đã nhận Cố An An của tập đoàn Lục Thị làm học trò, cô ta và Lam Lam lại không hợp nhau, vậy nên, cuộc chiến giữa tôi và bà vẫn sẽ chưa có hồi kết đâu.”

Lý Nghệ Na vẻ mặt ủ rũ, cười khẩy, nói: “Chúc mừng bài! Tôi cũng mừng cho bài”