Một Thai Ba Bảo: Papa Tổng Tài Siêu Mạnh Mẽ

Chương 556: Ai ai cũng xuýt xoa ngưỡng mộ




Lam Hân Lục Hạo Thành nói: “Lam Lam, chúng ta đi thôi.”

Lam Hân nhìn Mộc Tử Hoành, nói: “Tạm biệt giám đốc Mộc.”

Mộc Tử Hoành cười, trêu đùa: “Lam Lam, chúc hai người vui ve.

Ở cùng với Lục Hạo Thành, liệu Lam Lam có thể vui được với vẻ mặt lạnh như băng của anh không?

Lục Hạo Thành, đừng làm Lam Hân sợ chạy mắt dép nhé.

Nhưng Mộc Tử Hoành hoàn toàn không biết được là, khi ở cạnh Lam Hân, Lục Hạo Thành hệt như biến thành một người khác vậy, từ một hình mẫu lãnh đạo lạnh lùng, cao ngạo thành một chàng trai tỉ mỉ, dịu dàng, ấm áp, không những nhiều chuyện mà còn biết nói những lời đường mật nữa.

Những chàng trai lạnh lùng, chấp nhận chịu cảnh cô độc, chẳng qua là vì chưa gặp được đúng người mà thôi.

Lam Hân gật đầu, mỉm cười.

Mộc Tử Hoành thấy bóng dáng hai người rời đi xa hẳn, rồi mới lấy điện thoại ra gọi cho Nhạc Cần Nghiên, nữ thần của anh cũng sắp quay về rồi, anh háo hức, mừng vui đến mức không ngủ được.

“A lô, Nghiên Nghiên, em có bận không?” Mộc Tử Hoành vừa đi vừa hỏi.

Nhạc Cần Nghiên nói: “Không bận lắm, mấy ngày nay phải đi chuyển giao công ty nên thứ bảy tôi mới về được.”

Mộc Tử Hoành vẻ mặt hứng khởi, nói: “Nghiên Nghiên, hôm đó tôi sẽ đến sân bay đón em.”

Nhạc Cần Nghiên đáp: “Tử Hoành, không cần đâu…”

“Cần chứ, Nghiên Nghiên, dù sao thì tôi cũng rảnh, đợt này công ty cũng đang mua lại công ty giải trí Hoa Chúng, nên tôi cũng muốn bàn chuyện công việc với em, đề bạt em làm trưởng phòng, Nhiên Nhiên và các nghệ sĩ do em đào tạo cũng sẽ được kí kết hợp đồng với công ty bên tôi.” Mộc Tử Hoành đã muốn báo tin này cho cô từ lâu.

Nhưng vì bận tối mắt tối mũi, đến giờ mới thảnh thơi một chút, vậy mà ban nãy anh còn nói dối là không bận, mới dứt lời chưa được một phút mà đã tự phản biện lại lời nói của chính mình rồi.

Nhạc Cần Nghiên nói: “Tôi có thể đảm nhận được, không ngờ tôi lại may mắn như vậy, đợi tôi về rồi bàn nhé.”

“Ừm, Nghiên Nghiên, một thân một mình bên đó em nhớ phải cần thận nhé, nếu bận quá thì để tôi đến giúp.” Mộc Tử Hoành tự tin nói, hệt như sẵn sàng có mặt bất cứ lúc nào Nghiên Nghiên cần.

“Ha ha…” Nhạc Cẩn Nghiên bật cười.

“Tử Hoành, anh đừng thế nữa, anh cứ tốt với tôi như vậy làm tôi ngại lắm, vả lại, tôi cũng không thể để anh vắt vả, lặn lội đường xá xa xôi đến tận Phàn Thị để giúp tôi được?”

Mộc Tử Hoành mỉm cười, giọng nói ấm áp: “Nghiên Nghiên à, có gì mà không thể chứ, em cứ cần là tôi có mặt ngay.”

Còn Ôn Lãng đúng là đồ mặt dày, không biết dạo gần đây anh ta còn quấn riết lầy cô không nữa.

“Nghiên Nghiên, tên Ôn Lãng ấy, anh ta còn bám theo em không?” Hỏi xong câu này, Mộc Tử Hoành hồi hộp đến mức tim đập thình thịch, anh thực sự không mong muốn hai người họ nối lại tình cũ.

Nhạc Cần Nghiên đáp: “Kệ anh ta, nhưng có điều, anh ta ngày nào cũng đợi tôi ở sảnh công ty, tôi cũng chẳng thèm ngó ngàng gì đến anh ta. Chuyện lần trước, cảm ơn anh nhiều lắm, may mà có anh giúp tôi lấy lại cổ phần của công ty.”

Mộc Tử Hoành nghe vậy, chau mày nói: “Nghiên Nghiên, ngày mai em về đây luôn được không?”

Nhạc Cần Nghiên: “…”

“Tại sao?”



Mộc Tử Hoành: “Tôi sợ rằng em và tên Ôn Lãng đó sẽ nối lại tình cũ.”

Nhạc Cần Nghiên: “Anh nghĩ điều đó có thể xảy ra không?”

Mộc Tử Hoành đáp: “Anh ta ngày nào cũng đợi em tan làm, lửa gần rơm lâu ngày cũng bén mà!”

Nhạc Cần Nghiên: “Anh nghĩ tôi mù sao?”

Mộc Tử Hoành: “…”

Nhạc Cẩn Nghiên: “Thôi được rồi, tôi tắt máy trước nhé, cuối tuần tôi sẽ về.”

Nói xong, Nhạc Cần Nghiên liền cúp máy.

Mộc Tử Hoành nhìn điện thoại, vẻ mặt lo lắng.

“Phịch…” Tập tài liệu trong tay anh rơi hết xuống đắt.

Bác bảo vệ đứng gần đó thấy vậy liền chạy tới, giúp anh nhặt tập tài liệu lên.

Mộc Tử Hoành tự nhủ: “Hôm nay mới là thứ ba, còn ba ngày nữa mới đến cuối tuần cơ à?”

Bác bảo vệ nói: “Giám đốc Mộc, vừa mới nghỉ cuối tuần xong, mới đi làm có vài ngày mà đã muốn nghỉ tiếp rồi sao?”

Mộc Tử Hoành nghiêm túc nhìn bác bảo vệ, nói: “Chú à, tuần này cháu tăng ca suốt, chú đã thấy cháu nghỉ ngày nào chưa?”

Bác bảo vệ nói: “Ta thấy rồi, cháu ở trong văn phòng, ngồi ghế xoay qua xoay lại, chẳng phải rất nhàn nhã sao?”

Mộc Tử Hoành: “…”

Ngồi ghế xoay qua xoay lại như vậy cũng đủ khiến người ta áp lực, mệt mỏi.

Với cả, anh ngồi xoay qua xoay lại như vậy là để suy nghĩ, bác bảo vệ tưởng cuối tuần anh không có việc gì làm nên đến công ty ngồi ghế xoay chơi cho đỡ buồn sao? Mộc Tử Hoành nào có cái sở thích quái dị ấy.

Mộc Tử Hoành bắt lực lắc đầu, vừa ôm tập tài liệu vừa thở dài thườn thượtt.

Trên mạng, đoạn phỏng vấn Lam Hân vừa được đăng tải lên, trong chốc lát đã dấy lên làn sóng dư luận.

Lần đầu tiên Lam Hân đối diện với giới truyền thông, nhưng vẫn giữ được phong thái điềm đạm, nụ cười rạng rỡ, tự tin.

Trong cả đường tình và sự nghiệp, cô đều có khí chất, bình tĩnh và thành công hơn người.

Khi trả lời các câu hỏi của phóng viên, cô vẫn trong tâm thế bình tĩnh, đầy khí thế, so với Lam Hân trong clip trên mạng thì ngoài đời, cô còn xinh đẹp, giỏi giang gấp bội.

Điều thu hút sự chú ý nhất chính là sự phối hợp đồng điệu giữa trang phục và vóc dáng của cô, khiến mọi vẻ đẹp của cô hòa hợp với nhau, ai ai nhìn vào cũng phải ngưỡng mộ.

Cả cộng đồng mạng thấy được cảnh này đều xuýt xoa ngợi ca Lam Hân.

Có một câu nói rất hay rằng: Bạn càng chăm chút, tỉ mỉ với công việc của mình bao nhiêu thì bạn sẽ gặt hái được bầy nhiêu may mắn trong sự nghiệp.



Lam Hân luôn quan tâm đến việc ăn mặc, trang điểm, ăn mặc không nhát thiết phải sang trọng, đắt tiền mà chỉ cần chọn bộ đồ phù hợp với bản thân nhất, bát kể là dịp nào cũng có thể làm toát lên được khí chất, sức sống của mình, mỗi cử chỉ đều thể hiện được sức hút của bản thân, mê đắm lòng người.

Đó chính là hào quang của thành công.

Ngay cả những người trước không hâm mộ Lam Hân cũng trong chốc lát chuyển thành những fan hâm mộ cuồng nhiệt.

Trang Weibo của Lam Hân có số lượt truy cập nhiều đến mức không đếm xuẻ.

Trong khi đó, Lam Hân lúc này đã cùng Lục Hạo Thành đi ăn cơm và cùng đến rạp chiếu phim.

Lục Hạo Thành sớm đã lên kế hoạch cho buổi đi chơi hôm nay, anh đã dẫn cô đi thẳng vào rạp.

Lam Hân nhìn quanh rạp, không có một bóng người.

Cô liếc nhìn điện thoại, đồng hồ vừa điểm tám giờ đúng.

Không phải chứ?

Cô nhìn vào các ghế trong rạp, tất cả đều trống trơn.

Cô hỏi: “Lục Hạo Thành, anh đã bao cả rạp à?”

Lục Hạo Thành khẽ gật đầu, đáp: “Lam Lam, anh không thích bị người khác quấy rày.”

Lam Hân trừng mắt nhìn anh, được rồi, anh có tiền, là ông chủ lớn nên thích bao rạp lúc nào chẳng được chứ.

Nhưng trong cả rạp chỉ có hai người…..

Lam Hân trong lòng vô cùng bối rồi.

Lúc này, có một nhân viên phục vụ nam bưng vào hai cốc trà sữa dâu và một hộp bỏng ngô.

Lục Hạo Thành cầm lấy, nắm tay Lam Hân, kéo cô đến ngồi chỗ ghế ở giữa hàng ghế thứ ba.

Trên màn hình bắt đầu chiếu quảng cáo vài bộ phim sắp khởi chiếu, sau đó, giữa màn hình hiện một dòng chữ lón.

“Người anh yêu”

Lam Hân: “22”

Cô liếc nhìn Lục Hạo Thành, hỏi: “Đây là phim gì thế?”

Lục Hạo Thành lấy trà sữa dâu tây ra đặt lên tay vịn ghế của cô, sau đó nói: “Lam Lam, đây là bộ phim mới khởi chiếu gần đây, rất giống với chuyện tình của anh và em.”

“Ừm …” Lam Hân có chút ngạc nhiên, không ngờ Lục Hạo Thành lại quan tâm như vậy, dẫn cô đi xem một bộ phim lãng mạn như này.

Cô liếc nhìn trên tay Lục Hạo Thành, cũng là trà sữa vị dâu.

Cô tò mò hỏi: “Lục Hạo Thành, đàn ông con trai như anh mà cũng thích uống trà sữa vị dâu à?”

Lục Hạo Thành nhìn cô cười tít mắt, nói: “Em thích uống nên anh cũng bị thích uống lây đấy.”