*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Lâm Mộng Nghi nhìn thoáng qua Lục Hạo Khải vẫn đang nghịch di động, vẻ mặt bất mãn, nhưng Cố An An thích, bà khuyên cũng không được.
Cố An An tự biết không có năng lực, đôi khi cũng đạo đức giả, lại tham lam gả vào nhà giàu có, không thể tự thoát ra được.
Bà đã khuyên nhủ, cô ta không nghe, cũng chỉ có thể làm như vậy.
“Hạo Khải!”.
Tầm mắt Lục Hạo Khải chậm rãi rời khỏi di động, nhìn về phía Lâm Mộng Nghi: “Bác gái, mời nói.”
Cố An An cũng lo lắng nhìn Lục Hạo Khải, nhìn hắn như vậy, trong lòng cô ta cũng khó chịu.
Nhưng hiện tại ngoại trừ gả cho hắn thì không còn biện pháp nào khác.
Lâm Mộng Nghỉ hơi mím môi, nói: “Đêm nay mọi người cùng tụ họp, hãy nói về hôn sự của cháu và An An đi”
Lục Hạo Khải bỗng nhiên có chút kinh ngạc: “Bác gái. …..
“Gọi mẹ, các con đã đính hôn rồi.” Lục Dật Kha ở bên cạnh nghiêm khắc nhắc nhở.
Lục Hạo Khải hơi sửng sốt, bỗng nhiên cảm giác gọi một tiếng mẹ rất oan ức.
Nhưng vì tập đoàn Lục Thị, Lục Hạo Khải gắng nhịn: “Mẹ, chúng con vừa mới đính hôn, hiện tại liền kết hôn, có thể quá sớm rồi không?”
Lục Dật Kha nhìn thoáng qua Cố An An, trải qua chuyện lần trước, ông ta với Cố An An đã không có ấn tượng tốt, nhìn thì mềm yếu hiền lành, sao có thể làm ra chuyện như vậy chứ?
Lâm Mộng Nghỉ khẽ cười nói: “Không còn sớm, hai tháng trung sau xem ngày tốt đi.”
“Gáp như vậy?” Lục Hạo Khải nhìn thoáng qua Cố An An, vẻ mặt chán ghét, chuỗi ngày độc thân tươi đẹp cứ như vậy mà kết thúc sao?
Lục Hạo Khải nhướng mày, vẻ mặt cự tuyệt nhìn Cố An An.
Cố An An bày ra vẻ mặt điềm đạm đáng yêu, bộ váy trắng xinh đẹp khiến cô ta như một công chúa trong lâu đài cổ, cao nhã khiến người ta thương tiếc, ánh mắt hơi tối sầm lại, nháy mắt khiến đàn ông có ý nghĩ muốn bảo vệ.
Lục Hạo Khải vừa thấy Cố An An như vậy, kháng cự trong lòng đã mấy đi một nửa, trước không nói Cố An An này gắn liền với vinh hoa phú quý của hắn, dáng vẻ cũng không tồi, nhưng khi so cùng Lam Hân, hắn càng thích Lam Hân chịu được mưa gió hơn, đáng tiếc chỉ là mụ đàn bà giẻ rách.Nhìn được không dùng được!
Chỉ có loại như Lục Hạo Thành mới nhặt đống giẻ rách đó.
Ặ Nghĩ như vậy, Lục Hạo Khải cũng thỏa hiệp, hắn cười nói: “Mẹ, đều nghe lời người.”
Cố An An nháy mắt thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Lục Dật Kha hơi nhíu mi, nhìn thoáng qua Cố An An, trước đó ông ta đã hứa hẹn với nhà họ Có, Hạo Khải nhất định sẽ lấy An An, hiện tại không hài lòng, cũng không thể nói thêm được gì.
Lời Lục Dật Kha nói ra, từ trước đến nay không bao giờ nuốt lời, chỉ có thể kiên trì nói: “Mộng Nghỉ, Lục gia sẽ không bạc đãi An An.”
“Cám ơn!” Lâm Mộng Nghỉ nói, vậy thì bà an tâm.
Lam Lam phải quay lại nhà mình, đó là con gái bảo bối của mình.
Cố An An có ý nghĩ muốn giết Lam Lam, điểm này, không thể dễ dàng tha thứ.
Cố An An cũng dịu dàng cười cười, “Cám ơn bai”
Lục Dật Kha khẽ gật đầu, nhìn một bàn tiệc đầy ắp nói: “Chúng ta dùng tiệc đi!”
Cha con Có Tích Hồng lúc này mới bắt đầu động đũa.
Cố An An nhìn thoáng qua Tần Ninh Trăn, cười gọi: “Mẹ, mẹ cũng ăn đi!”
Tần Ninh Trăn cũng không chú ý Cố An An gọi mình, vẫn ngồi ngơ ngắn.
Cố An An không thấy Tần Ninh Trăn phản ứng lại, cũng bối rối xấu hồ.
Lục Tư Ân mấy ngày nay tuy rằng phát hiện mẹ mình có chút không thích hợp, nhưng hỏi thăm cũng bảo không có gì.
Hiện tại nhìn ra, mẹ mình không chỉ có tâm sự, hơn nữa còn là chuyện lớn.
“Mẹ, mẹ không thoải mái sao?”
Lục Tư Ấn nhẹ nhàng đầy bà ta, Tần Ninh Trăn đột nhiên hoàn hồn, nhíu mi nói: “Làm sao vậy?”
Lục Tư Ân sửng sốt, nghi hoặc nhìn qua “Mẹ, chị dâu đã nói chuyện với mẹ đấy?”
“CGHI:ONU:.. ác ” Tần Ninh Trăn nghỉ hoặc, bỗng nhiên nhớ tới Bà ta nhìn Cố An An, Cố An An cũng cười ngoan ngoãn nhìn lại.
“An An, thân thể ta không thoải mái, con không cần để ý, ăn nhiều một chút.”
“Cha, con không soa?” Lục Hạo Khải vẻ mặt ủy khuất.
Lục Dật Kha căm tức: “Chuyện lớn chuyện nhỏ, có thể biết phân biệt được không?”
Lục Hạo Khải rất nhanh tắt di động, thời đại này, ngay cả nghịch di động trên bàn ăn cũng bị nói mù mắt, hắn cũng là người đầu tiên bị nói như vậy mắt.
Chậm rãi giơ lên chén rượu, nhìn Lâm Mộng Nghỉ cùng Cố Tích Hồng áy náy cười cười: “Ba, mẹ, ngại quá.”
Lâm Mộng Nghi cùng Cố Tích Hồng không nói gì.
Tần Ninh Trăn cũng đang thẫn thờ, bình thường khi Lục Dật Kha nói con trai như vậy, bà ta nhất định vì con trai cãi cọ vài câu.
Hôm nay lại trầm mặc, khiến Lục Dật Kha nỗi lên nghỉ ngờ.
Bên nhau nhiều năm như vậy, chưa từng thấy bà ta mắt hồn đến thế.
Mấy người tượng trưng chạm vài chén rượu, nhấp một ngụm.
Bữa cơm này, ngoài trừ Cố An An thỏa mong ước, tất cả mọi người đều bực bội.
Đặc biệt là Cố Ức Sầm, ngày thường hi hi ha ha, gặp trường hợp lịch sự, thật sự không dám quấy rồi.
Cố Ức Lâm suốt bữa ăn không nói qua một câu, trong lòng vẫn nghĩ đến Trầm Giai Kỳ.
Hạnh phúc lớn nhất là được người để ý, quãng thời gian tươi đẹp nhất là có người làm bạn.
Đây là cảm giác Giai Kỳ mang tới cho anh, không thể tiếp tục ở bên cô, trở thành khó khăn nhất trong cuộc đời anh.
“Giai Kỳ.” Đáy lòng gọi thầm tên cô, quãng đời còn lại, nếu có em, vậy thì tốt biết bao.