Một Thai Ba Bảo: Papa Tổng Tài Siêu Mạnh Mẽ

Chương 523: Cái nhìn bất công




Nhận người thân xong, Tiểu Tuấn chỉ cảm thấy đầy lửa giận, Cố An An kia, vẫn đang bắt nạt mẹ.Cậu căn bản là không nghĩ sẽ tha thứ, càng không muốn tha thứ.

Lam Hân tháy tính tình con trai có chấp, cũng chỉ có thể chờ sau này sẽ từ từ giải thích, Tiểu Tuấn thật thông minh, biết khi nào thì nên tha thứ cho người khác, biết khi nào thì đáng để giận, thằng bé luôn có suy nghĩ riêng.

Mộ Thanh cười nói: “Tiểu Tuấn, bọn họ là ông bà ngoại của cháu, sau này cũng là người nhà, mẹ cháu sau này sẽ có gia đình, cháu không vui sao?” Tiểu Tuấn là một tay bà nuôi nắng, tính cách cậu bà rõ như lòng bàn tay.

Lam Tử Tuần: “Bà, mẹ hiện tại có nhà.”

“Cháu đó!” Mộ Thanh nhìn thoáng qua Lâm Mộng Nghị, nói: “Lâm Mộng Nghị, từ từ sẽ quen”

Lâm Mộng Nghi nhìn Tiểu Tuấn, khẽ gật đầu, nói: “Chị Mộ Thanh, em biết, những năm gần đây, cám ơn chị chăm sóc bốn mẹ con Lam Lam.”

Mộ Thanh cười cười, nói: “Ăn cơm trước đi! Khó được hôm nay mọi người đến, liền cùng Lam Lam ăn bữa cơm đi.”

“Vâng!” Lâm Mộng Nghỉ cười nhìn thoáng qua Lam Hân.

Lam Hân cũng mỉm cười gật gật đầu.

Lùi một bước, thật sự có cảm giác là trời cao biển rộng.

“Đỉng Dơng….:..-: “

Chuông cửa bỗng nhiên vang lên, Mộ Thanh kích động nói: “Ói! Có phải là Nhiên Nhiên đã trở lại không, nó nói đi máy bay vài tiếng nữa sẽ tới.”

Mộ Thanh nói xong, liền cười đi mở cửa.

Lâm Mộng Nghi cùng Có Tích Hồng, Có Ức Sầm cũng thật kích động.

Đặc biệt là Cố Tích Hồng, mấy ngày nay, mỗi ngày ông đều xem video của Lam Tử Nhiên.

Ánh mắt mọi người đều nhìn về phía cửa.

Cửa vừa mở, quả nhiên nhìn thấy Nhiên Nhiên đang cầm vali đứng ở cửa.

Mộ Thanh kích động nói: “Ôi trời, cháu trai bảo bối của bà đã trở lại.”

Nhiên Nhiên mặc đồ thoải mái, khuôn mặt nhỏ nhắn phần điêu ngọc mài tràn đầy hạnh phúc “Bà, cháu đã trở về, bà có khỏe không?”

Nhiên Nhiên cười hỏi, mỗi động tác đều tao nhã như quý tộc.

Mộ Thanh nhìn thấy, vui vẻ không thôi, “Nhiên Nhiên, bà khỏe lắm, mau vào, vừa đến bữa cơm. Bà còn tưởng rằng phải chiều cháu mới về chứ.”

Mộ Thanh nói xong, giúp cầm giúp cậu hành lý, hai bà cháu cùng vào nhà.

Nhiên Nhiên cười nói: “Bà, cháu đã đáp chuyến bay sớm nhất trở về, xe công ty trực tiếp đưa cháu đến cửa, cháu liền về thẳng nhà.”

Nhiên Nhiên nhìn căn biệt thự mới trước mặt, khóe môi mỉm cười hạnh phúc, mẹ ở nơi này nhất định rất vui vẻ.

Nhưng nhìn qua rất nhiều người đang ngồi trong phòng khác, cậu hơi khó hiểu.

Lam Hân cười nói: “Nhiên Nhiên, nhanh qua đây đi.”

Nhiên Nhiên mỉm cười đi qua, bắt đầu từ Lục Hạo Thành, cậu chào hỏi lần lượt những người mình biết, người nào không biết cũng lễ phép cười gật đầu.

Lam Tử Nhiên ở thành phố Phàn, vì để cậu được yên tâm quay phim, tất cả mọi chuyện đều không kể cho cậu bé.

Tuy nhiên, bây giờ là thời đại internet, Lam Tử Nhiên đương nhiên cũng biết được một số tin tức.

Lam Hân giới thiệu nói: “Nhiên Nhiên, đây là cha mẹ ruột của mẹ, đã tìm được họ, cũng là ông bà ngoại cùng cậu của con.”

“A” Lam Tử Nhiên hơi kinh ngạc, nhìn thấy nhóm người Lâm Mộng Nghỉ rất lễ phép gọi: “Ông ngoại, bà ngoại, cậu!”

: “AI” Lâm Mộng Nghỉ cùng Cố Tích Hồng, Cố Ức Sầm, vui vẻ đáp lại.

Đặc biệt là Lâm Mộng Nghi, nhìn thấy Nhiên Nhiên, vẻ mặt áy náy, lúc đó bà còn ở trước mặt thằng bé nói những lời khó nghe.

Nhiên Nhiên cũng nhận ra Lâm Mộng Nghị, tim cũng lộp bộp một chút, ánh mắt nhìn hướng về Cố Ức Sầm bỗng nhiên trở nên quỷ dị, đây không phải người đã hát nước xoài lên người mẹ sao? Giờ lại trở thành cậu của mình?

Lam Tử Nhiên không tự chủ được. liếc nhìn Lam Tử Tuấn.

Lam Tử Kỳ nhíu mi nói: “Anh hai, anh nhìn anh cả làm gì? Anh cả chính là một người nhàm chán, huống hồ việc này đều là sự thật, em sẽ lừa anh, nhưng mẹ sẽ không lừa anh,”

Lam Tử Nhiên nói: ” Đúng vậy, em lừa anh thật đúng là không lhP Lam Tử Kỳ cười cười, vẻ mặt nghịch ngợm “Anh hai, cả nhà chúng ta cũng chỉ có anh là bị em lừa, à, tối hôm qua không phải nghe anh nói, lại có lịch trình mới, còn phải đi thử vai mà, sao giờ đã trở lại?”

Lam Tử Nhiên nói: “Vai diễn bị người khác đoạt, hơn nữa anh cũng không phải đặc biệt thích, nên không đến buổi thử vai mà trở lại luôn.”

“A?” Lam Tử Kỳ kinh ngạc, “Anh, có mẹ Cần Nghiên ở đó, vai diễn của anh cũng có thể bị người khác đoạt sao?”

Lam Tử Nhiên ngôi xuống, Mộ Thanh mang thêm cho cậu một bộ bát đũa.

“Trong giới giải trí đây là chuyện thật bình thường, bị người đoạt thì đoạt thôi, dù sao anh cũng không muốn diễn cái vai kia.”

Lục Hạo Thành nhìn con trai tỏ vẻ cười ha ha, lòng lại chua xót không thôi.

Giới giải trí thật không dễ dàng, Nhiên Nhiên ngoài miệng nói vậy nhưng chắc trong lòng cũng rất buồn.

Nhạc Cần Hi hỏi: “Nhiên Nhiên, người đoạt vai diễn của cháu, là tên nhóc họ Vệ phải không?”

Lam Tử Nhiên cười nói: “Chú Nhạc, là cậu ta, nhưng cô của người ta là chủ đầu tư, cho nên chính là cậu ta rồi. Nhận nhiều vai diễn, rất vất vả, cháu muốn nghỉ ngơi một đoạn thời gian.”

Nhạc Cần Hi cười nói: “Nhiên Nhiên, vậy nghỉ ngơi một đoạn thời gian, chờ mẹ Cần Nghiên trở về, sẽ sắp xếp cho cháu lịch trình mới, đến lúc đó còn phải bận rộn nhiều.”

Lam Tử Nhiên khẽ gật đầu, vai diễn kia cậu cũng không thích lắm, nếu là vai diễn thích hợp, cậu cũng sẽ không bỏ qua.

Một khi diễn được vai đó, danh tiếng cũng tăng lên không ít, nhưng cậu vẫn không thích.

Dù sao ở cuộc sống trung, anh chính là một cái không có phụ thân đứa nhỏ.

Suy cho cùng, diễn vai một đứa trẻ không cha, đối với cậu cũng thật giày vò.

Cũng thật sự may mắn, vai diễn bị người khác cướp đi.

Mộ Thanh nói: “Mọi người ăn cơm trước, cơm nước xong rồi nói chuyện.”

Mọi người lúc này mới cầm đũa ăn cơm.

Lam Tử Nhiên nhìn thoáng qua mẹ, thấy mẹ cũng đang nhìn mình, cười nói: “Mẹ, ăn cơm thôi”

Lam Hân khẽ gật đầu, đáy mắt có chút ướt át, cười nói: “Nhiên Nhiên, con cũng ăn đi! Mấy tháng không gặp, con lại cao lên không ít.”

Nhiên Nhiên cười cười, nói: “Mẹ, con đều ăn đúng bữa.”

“Ừ! Ăn nhiều một chút.” Lam Hân nói xong, gắp cho cậu một miếng cá to.

Kỳ Kỳ vừa thấy, vẻ mặt hờn giận, “Mẹ, tay bị thương không thể động đậy là con đó?”

Mọi người vừa nghe lời này, chỉ biết này cô nhóc này lại ghen tị với anh trai.



Lan Hến:?……

Cô nhìn thoáng qua Lục Hạo Thành, nói: “Chú Lục của con không phải vẫn bề con sao? Để chú ấy phục vụ con.”

“Thất bát công. ….. ” Lam Tử Kỳ không cam lòng nói một câu.

“Lam Tử Kỳ, con cứ phải như vậy sao?” Lam Hân cứng họng, cô nhóc này mỗi lần đều phải chứng minh sự tồn tại của bản thân.